Chương :
Đối với cái chết của con gái mình, ông ta lại chảng có chút cảm xúc gì.
Dường như người vừa mới chết đi kia là một người chảng có liên quan gì đến ông ta.
Điều này đã không còn dùng từ lòng lang dạ sói để hình dung nữa.
“Vâng trưởng thôn!”
Mấy người của thôn Dược Vương nhanh chóng đi ra phía trước.
Lâm Dương lấy ra một chiếc kim châm cứu, nhẹ nhàng đâm vào trán của Tô Vũ Nhi.
Não bộ của cô ta đã bị tổn thương rất nghiêm trọng, ở vào giai đoạn chết não, Lâm Dương chỉ có thể dùng hết toàn lực khóa chặt lại mạch mệnh của cô ta, để cô ta giữ được một xíu sinh mệnh.
Nhưng cho dù thế, nếu như sau này thật sự có thể cứu được Tô Vũ Nhị, đại não của cô ta cũng sẽ bị thương tổn không thể phục hồi.
Lâm Dương chưa từng phẫn nộ như thế.
Chưa bao giờ có cảm giác tức giận như bây giờ.
Œó lẽ anh chưa từng bị người ta đụng vào đến điểm mấu chốt của mình, giãm đạp nên vùng cấm của mình.
Cho dù là người hay là sự việc ở thôn Dược Vương đều đã chạm đến nơi mềm mại nhất sâu trong tim anh, một nơi không được phép giẫm đạp lên.
“Cút đến đây.”
Bốn người của thôn Dược Vương trực tiếp đi đến, bọn họ đưa tay ra, muốn ấn ngã Lâm Dương xuống đất, sau đó mang thi thể của Tô Vũ Nhi đi.
Nhưng đúng vào lúc này, Lâm Dương đột nhiên đứng dậy, đưa tay túm về phía sau, tốc độ vô cùng nhanh, tay giống như tia chớp.
Xoet.
Vào lúc này, thân thể của bốn tên Thôn Dược Vương đứng nguyên tại chỗ, không thể động đậy.
Người xung quanh đều nhao nhao nhìn về phía bên này, mới phát hiện ra đầu của bốn người này đã không thấy đâu nữa, bọn họ đã biến thành bốn thi thể không đầu.
Mà bên chân của Lâm Dương thì đang có bốn cái đầu máu me đầm đìa lăn lông lốc.
Dọc nhiều hơn trên app truyện hola nhé cả nhà! Tình cảnh kinh dị dọa người.
Vào lúc này đây, trong đầu Lâm Dương đã tràn ngập suy nghĩ giết chóc.
“Khốn kiếp, cậu còn dám phản kháng à?”
Hô hấp của Tô Bảo Minh run lên, sau đó ông ta giận dữ gào thét.
“Giết, giết chết cậu ta cho tôi, chém thành từng mảnh!”
“Tuân mệnh!”
Cao thủ của thôn dược vương nhanh chóng vọt lên, nhào về phía Lâm Dương.
Thế nhưng Lâm Dương lại chẳng để ý đến bọn họ mà chính là đem chiếc kim châm cứu có màu đen kịt kia đâm vào vị trí trái tim của mình, trong nháy mắt, kim châm cứu đã chui vào trong.
Trong chớp mắt đó, cả người Lâm Dương bộc phát một luồng khí lưu rất kỳ diệu, lan ra xung quanh.
“Hả?” Bên này, bề trên hơi liếc mắt nhìn thoáng qua, ông ta cảm thấy có gì đó không thích hợp cho lắm.
Chỉ thấy Lâm Dương nghiêng đầu nhìn thoáng qua người của thôn Dược Vương ở xung quanh, sau đó chân di chuyển.
Vèo một tiếng, bóng dáng của Lâm Dương lại biến mất.
Nhưng lần này thời gian anh biến mất rất ngắn, người vừa không thấy lại xuất hiện ở ngay tại chỗ, chẳng qua sau khi Lâm Dương xuất hiện, mọi người phát giác ra, trên hai lòng bàn tay của anh đều có một ngọn lửa màu đen kịt đang cháy ở đó.
Cẩn thận nhìn lại, đây cũng không phải là ngọn lửa thật mà chính là khí.
Đây chính là Độc Hỏa U Minh của Lâm Dương lúc trước.