Chương :
Bề trên cũng nhìn chăm chú về phía bóng dáng ở xa kia.
Lập tức nhìn thấy sương độc ở trước mặt giống như bị hai luồng gió đẩy nhẹ ra, đứng là mở ra một con đường.
Sau đó một bóng người đỡ lấy một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn khác đi ra.
Hai người này chính là Lâm Dương và Tiết Đan Chỉ.
“Hả?” Mọi người rung động không thôi.
“Tiết sư muội!”
“Cô ta thế mà còn sống?”
“Cô ta được bác sĩ Lâm cứu!”
“Đã xảy ra chuyện gì thế? Vì sao bác sĩ Lâm kia còn chưa chết thế?”
“Dưới độc tính ăn mòn mạnh như thế, cậu ta thế mà vẫn còn sống hả?”
“Chẳng lẽ những độc đó không có tác dụng gì với cậu †a?”
“Vậy phải làm như thế nào đây?”
Vẻ mặt của mọi người đều giật mình, tái nhợt, ngơ ngác nhìn về phía Lâm Dương, đầu óc của mọi người giống như ngừng hoạt động.
“Chuyện này không có khả năng!”
Bề trên bước về phía trước mấy bước, ánh mắt ông ta trợn to, điên cuồng quát.
“Tuyệt đối không có khả năng, làm sao cậu có thể xem thường vạn luyện chi độc của tôi, làm sao cậu có thể xem thường đám mây độc của tôi chứ! Tuyệt đối không có khả năng này!”
Lúc này đây, ngay cả vị bề trên này đều khó có thể tin được.
Ông ta không cách nào tiếp thu được.
“Tôi không xem thường độc của ông, trên thực tế, độc của ông… Đã ăn mòn cơ thể của tôi.” Lâm Dương bình tĩnh nói ra.
“Vậy tại sao cậu còn chưa chết?” Bề trên mở to hai mắt ra nhìn.
“Nguyên nhân rất đơn giản, tôi và độc của ông đã hòa thành một thể rồi!”
“Hòa làm một thể ư?” Bề trên giống như bị sét đánh trúng.
Mọi người chưa từng nghe thấy chuyện kinh dị như thế.
Thế nhưng một giây sau, cảnh tượng càng khiến cho người ta kinh sợ hơn lại xuất hiện.
Chỉ thấy Lâm Dương dùng một tay ấn lên lồng ngực của mình, anh hơi dùng lực một xíu.
Sau đó, rất nhiều những chiếc kim châm cứu màu đen kịt từ dưới làn da của anh chậm rãi chui ra.
Những chiếc kim châm cứu này nhiễm độc tố rất nồng, từ trong cơ thể của anh chui ra, sau đó đột nhiên rơi xuống mặt đất.
Vô cùng dày đặc Khoảng chừng hàng vạn chiếc kim châm cứu.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thấy da đầu tê dại, đầu như muốn nổ tung.
Rốt cuộc đây là thứ quái quỷ gì thế?
Lâm Dương đã làm gì vậy?
Anh dùng hàng vạn chiếc kim châm cứu đâm vào trong cơ thể mình, anh định tự sát à?
Thân thể của một người có thể chịu đựng được nhiều những chiếc kim châm cứu như thế ư?
Tất cả mọi người đều không thể tin vào chuyện này…
Cho đến lúc này, bề trên đột nhiên ý thức được gì đó, ông ta điên cuồng hét lên.
“Cậu… Cậu lợi dụng độc của tôi?”