Chương :
Nhưng bị những độc châm này đâm trúng cũng không tạo thành chút thương tổn nào đến anh, thậm chí ngay cả một xíu hạn chế cũng không có.
Lâm Dương giống như đi vào chỗ không người, hai tay quét ngang, mỗi một cánh tay đều sẽ vượt qua lực lượng của ngàn cân, đánh vào đám nguyên lão kia.
Bịch, một âm thanh trầm đục truyền ra.
Các nguyên lão ở trong phạm vi tay của Lâm Dương đều bị đánh bay ra ngoài, hoặc là gãy xương, hoặc là hôn mê ngay tại chỗ, cho dù là ai đều không thể chịu được một cú đánh này.
“Võ y dựa vào y thuật để tăng cường thực lực, sau khi đám nguyên lão này dùng kim châm cứu để tăng cường thực lực của mình, so sánh với tốc độ của bác sĩ Lâm, thật đúng là chênh lệch quá lớn!” Phía sau Tiết Đan Chi ngơ ngác nói.
Mấy người vây công Lâm Dương, đúng là không chiếm được một xíu ưu thế nào, ngược lại trải qua một trận chém giết, lại có hai người bị Lâm Dương đánh trúng vào vị trí trái tim, dẫn đến mất mạng.
Xa xa, toàn bộ người của Thôn Dược Vương đều cảm thấy sợ hãi.
“Đại âm long độc!” Bề trên gào thét một tiếng, sóng chưởng đánh ra, hướng về phía trước.
Một luồng độc khí màu đen ngưng tụ thành dáng vẻ của một đầu độc long hung hăng đánh về phía Lâm Dương.
Lâm Dương hừ lạnh một tiếng, huyết quang trong mắt anh lóe lên, đúng là không chút sợ hãi, đón nhận một kích.
Rầm.
Độc long bị anh va vào làm cho vỡ vụn.
“Chuyện gì thế này?”
Sắc mặt của bề trên thay đổi, ông ta vội vàng muốn lùi lại, thế nhưng Lâm Dương đã xông đến, một tay trực tiếp bóp cổ của ông †a, dùng một tay giơ ông ta lên, đập mạnh xuống.
“Biến ngay!”
Thể chất của bề trên rất đặc thù, tuy cổ của ông ta bị Lâm Dương bóp đến biến hình, nhưng hô hấp vẫn rất thông thuận, hành động cũng không bị hạn chế gì.
Chỉ là khi nắm đấm của ông ta đánh vào vị trí cùi chỏ của Lâm Dương, thế mà cũng không cách nào làm nó rung chuyển.
Nhìn thấy điều này, trong lòng bề trên sụp đổ.
Mặc dù cơ thể của ông ta được chắp vá lại từ vô số các bộ phận ưu tú nhất mà thành, có thể xưng là thân thể cấp bậc quái vật, thế nhưng ở trước mặt Thương Ám Huyền Thể lại nhỏ bé và bất lực như vậy.
Ông ta thua.
Bề trên chưa từng nghĩ đến chính mình thế mà lại thua như thế.
Tuy ông ta không cảm giác được đau đớn gì, nhưng ông ta biết, cổ của mình đã sắp gấy mất rồi.
Cho dù thân thể có mạnh đến mấy cũng không thể sống được dưới tình huống không có đầu.
“Đừng giết tôi… Đừng mà… Đừng giết tôi…
Bề trên vội vàng hét lên, giọng nói rất yếu ớt, yết hầu của ông ta bị bóp chặt.
Bề trên bị bắt những người còn lại cơ bản không dám đến gần.
“Không giết ông? Ông cảm thấy có khả năng này à? Ông hại chết nhiều người bên cạnh tôi như thế, càng là người khiến cho vợ tôi không rõ sống chết, tôi chỉ hận không thể băm vằm ông, ông còn muốn tôi buông tha cho ông ư?” Lâm Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm bề trên, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
Lời này vừa vang lên, Lâm Dương trực tiếp đưa tay muốn đánh nát đầu của bề trên.
Nhưng đúng vào lúc này, bề trân đột nhiên hét lên.
“Bác sĩ Lâm, tôi mà chết, chưa chắc cậu đã tốt hơn đâu!”
Không biết hai tay của bề trên lấy từ đâu ra mấy độc châm màu xanh, đâm mạnh vào trong người mình.