Chương :
Dù sao bề trên thống lĩnh thôn Dược Vương mấy năm, bạc tình thiếu tình cảm, không có mấy người chân chính để ý tới sinh tử của ông ta.
Trái lại trong lòng Tô Bảo Minh và mấy nguyên lão cao hứng không ít.
Bề trên chết đi, quyền chủ đạo của thôn Dược Vương này có thể nằm trong tay đám người Tô Bảo Minh rồi.
Bọn họ sẽ là chủ nhân mới của thôn Dược Vương!
“Bác sĩ Lâm!”
Đúng lúc này, một tiếng kêu vang lên.
Chỉ thấy một người tóc tai bù xù chui từ trong núi ra, nhào tới bên cạnh hố nước kia, gào khóc.
Một chân của cô ta đã bị đứt, không đi được đường, chỉ có thể bò.
“Sư muội!”
Đệ tử bên phía Tôn Khải Phong vội vàng xông lên trước, kéo lấy cô ta.
“Đây là hố nước độc! Là độc tố trong cơ thể bề trên ngưng hóa mà thành, chạm vào sẽ phải chết! Sư muội, không thể chạm vào!”
Mọi người vội vàng khuyên nhủ, kéo cô †a cách xa hố nước độc.
“Buông! Buông ra! Tôi muốn tìm bác sĩ Lâm! Tôi muốn tìm bác sĩ Lâm Tiết Đan Chỉ thê lương kêu to, không ngừng vùng vẫy.
Cô ta không thể tiếp nhận một màn này.
Tuy cô ta quen Lâm Dương thời gian rất ngắn, nhưng trong lúc cô ta tuyệt vọng bất lực nhất, Lâm Dương xuất hiện, cứu vớt cô ta, cũng hoàn toàn nắm được trái tim của cô ta.
Cô ta không tin Lâm Dương sẽ chết đi như thế.
Nhưng hiện thực là như vậy.
Ở phía xa đám người Thủ Mệnh cũng ngơ ngẩn nhìn.
Thế cục biến hóa lớn như vậy, quả thực là khiến người ta không thể tin.
“Sư tỷ, bề trên đã chết, chị có thể an tâm rồi chứ? Đưa thi thể của cô chủ về thỉnh tội, có lẽ trưởng thôn và các vị nguyên lão sẽ không trách tội chúng ta!” Lúc này, một đệ tử mở miệng nói.
“Tôi nói rồi, các cậu muốn về, thì các cậu đi đi! Đừng nên kéo chúng tôi, các người nhanh tránh ra, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo!” Thủ Mệnh lấy lại tinh thần, giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Sư tỷ, chị đừng ngu ngốc như vậy nữa!”
Đám đệ tử khuyên nhủ.
“Người vẫn luôn ngu ngốc là các cậu!”
Hùng Khải Uy gầm nhẹ.
“Khải Uy sư đệ, đừng nói nhiều lời vô nghĩa với bọn họ làm gì, bác sĩ Lâm đã mất cùng với bề trên rồi, người trong thôn đã không thể kiềm chế, chúng ta nhất định nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không đi sẽ không còn kịp nữa!” Thủ Mệnh quát khẽ.
Hùng Khải Uy gật mạnh đầu, lập tức phóng nhanh về phía trước, muốn phá khỏi vòng vây.
“Đừng chạy!”
“Ở lại!”
Mọi người lập tức ngăn cản Hùng Khải Uy.
Tuy khổ người Hùng Khải Uy to, nhưng anh ta bị thương quá nặng, căn bản không ngăn cản được nhiều người như thế, rất nhanh đã bị mấy đệ tử ấn xuống đất.
“Vô liêm sỉI”
Thủ Mệnh nghiến răng, buông thi thể Tô Vũ Nhi ra, xông lên giúp đỡ.
Hai bên đánh nhau loạn lên.
“Hửm?”