Chương :
Anh vẫn chưa muốn công bố gương mặt thật của “bác sĩ Lâm” ra ngoài, anh muốn biết trước mắt có bao nhiêu kẻ địch nhằm vào Dương Hoa, nếu để những kẻ địch này biết bác sĩ Lâm còn chưa chết, bọn họ chắc chắn sẽ rút tay lại, Lâm Dương cũng không thể điều tra ra có bao nhiêu uy hiếp.
Đợi khi ra khỏi phòng, bên ngoài đã vô cùng ầmï.
“Con mẹ nó ai cho các người vào? Có biết nơi này là nơi nào không? Nhanh cút đi!
Nếu không thì ông đây báo cảnh sát bắt các người!” Một người đàn ông đầu trọc ở bên ngoài lớn tiếng nói, thái độ vô cùng hung ác.
Người nọ có chút không chống đỡ được.
Lâm Dương đi lên trước, đang định nói gì đó, nhưng lúc nhìn thấy người đàn ông đầu trọc, anh kêu lên: “Lý Cường?”
“Hửm? Lâm Dương?” Lý Cường sửng sốt, thấy rõ là Lâm Dương anh ta cũng rất bất ngờ.
Lâm Dương không ngờ lại gặp được con trai của bác hai ở đây.
Lúc này Lý Cường đã không còn yếu đuối như thư sinh giống lúc trước, trái lại toàn thân tràn ngập vô lại.
Lâm Dương biết, anh ta ngồi tù một thời gian.
Sở dĩ đi vào tù, cũng là vì Lâm Dương.
“Sao tên phế vật cậu lại chạy tới đây hả?”
Lý Cường vui vẻ, khóe miệng hơi nhếch lên cười ra tiếng.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
“Lý Cường, nơi này là của Dương Hoa, trở thành của anh từ khi nào thế?” Lâm Dương trầm giọng hỏi.
“Còn Dương Hoa sao? Dương Hoa đều đã xong rồi! Cậu mới từ trong núi trở về sao?
Sao không biết một chút gì tin tức bên ngoài thế?” Lý Cường liên tục cười mỉa.
“Cái gì?” Lâm Dương sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.
“Họ Lâm kia! Sở dĩ cậu hung hãn như thế, không phải là vì vợ cậu được bác sĩ Lâm nhìn trúng, sau đó mượn danh bác sĩ Lâm cáo mượn oai hùm trước mặt chúng tôi sao?
Bây giờ vợ cậu hôn mê bất tỉnh, chỉ còn lại nửa cái mạng, bác sĩ Lâm cũng đã chết, Dương Hoa cũng xong rồi! Tôi xem cậu còn chỗ dựa vững chắc nào nữa?”
Lý Cường híp mắt nhìn chằm chằm anh: “Trước đây vì chuyện phương thuốc, cậu đưa tôi vào tù, hôm nay ông trời có mắt, khiến tôi gặp được cậu ở đây! Ha ha, vậy đừng trách tôi không giảng tình cảm và thể diện, hôm củ n nay tôi phải xả hết cục tức này!
Sau khi nói xong, Lý Cường vươn tay ra: “Mấy anh em, lên, phế cậu ta cho tôi!”
“Dạt”
Mấy người đàn ông vạm vỡ ở phía sau Lý Cường tiến lên muốn lập tức ra tay!
“Lý Cường, tôi khuyên anh đừng có mà làm bừa!”
Lâm Dương hừ lạnh.
“Đừng nói lời vô nghĩa với tôi! Cậu tự tiện xông vào địa bàn của chúng tôi, là tự tiện xâm nhập vào nhà riêng, xâm phạm khu vực riêng, tôi làm bậy với cậu thì thế nào?”
Mấy người đàn ông vạm vỡ không quan tâm những chuyện này, trực tiếp ra tay, cùng đánh quyền cước.
– s Nhưng mấy bọn họ đối phó được Lâm Dương sao?
Chỉ thấy một cánh tay của Lâm Dương nâng lên, đánh lên người những người đàn ông vạm vỡ này.
Một lát sau, đám đàn ông vạm vỡ đều nằm trên đất không ngừng gào thét, toàn bộ đều bị Lâm Dương quật ngã.
“Hả?”
Lý Cường vô cùng sợ hãi, nhìn Lâm Dương với vẻ khó mà tin: “Cậu… Sao cậu có thể làm được như vậy? Cậu biết võ từ khi nào thế?”