Chương :
“Tôi vẫn luôn như vậy, chỉ là anh không biết mà thôi! Lý Cường, thực ra ở trong mắt tôi, anh căn bản không xứng đối nghịch với tôi, tôi lặp đi lặp lại nhiều lần không tính toán với anh, là vì không muốn lãng phí thời gian trên người anh, nhưng anh không ngừng trêu – s chọc tôi, thật sự khiến tôi không thể chịu đựng nổi! Tôi thấy hôm nay, vẫn nên cho anh chút giáo huấn cả đời khó quên thì hơn Sau khi nói xong, Lâm Dương đi tới, đặt tay lên vai Lý Cường, chuẩn bị dùng lực, phế bỏ một cánh tay của anh ta.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt truyền tới.
“Nếu anh làm anh ta bị thương, tôi nghĩ hôm nay anh cũng có khả năng có giáo huấn cả đời khó quên!”
Nghe thấy thế, đám Lâm Dương nhao nhao nghiêng đầu.
Chỉ thấy ở cửa có một người đàn ông đeo kính gọng vàng nhìn võ cùng lịch sự đi tới! Gương mặt người đàn ông rất trắng, ăn mặc khéo léo, đôi mắt nhu hòa, nhìn vô cùng có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Nhưng những lời anh ta nói không lịch sự chút nào.
“Anh chín? Anh chín! Nhanh cứu tôi với, cứu tôi với!”
Lý Cường vừa thấy người này thì như thấy được cọng rơm cứu mạng, liên tục kêu lên.
“Đừng nên khóc lóc kể lể! Khiến người ta cảm thấy phiên chán!”
Người đàn ông châm điếu thuốc, bình tĩnh nhìn Lâm Dương: “Buông tay, sau đó rời đi, như vậy lúc anh đi sẽ có thể điện một chút.”
“Anh là ai?”
Lâm Dương hỏi.
“Tôi là người anh không có tư cách biết!”
Người đàn ông bình tỉnh nói: “Lập tức buông anh ta ra, đừng để tôi phát giận! Chuyện này sẽ không có lợi đối với anh.”
“Vậy sao?”
Lâm Dương hơi bất ngờ, chưa có ai đám nói với anh như vậy.
Trái lại Lý Cường tràn ngập dũng khí, tức giận hừ một tiếng, hét lên: “Họ Lâm, cậu có biết người này là ai không? Vị này là anh chín của nhà họ Đinh! Cả đời này cậu chỉ có thể ngưỡng một Biết không?”
“Không biết.”
Lâm Dương trực tiếp lắc đầu, anh thật sự chưa từng nghe nói tới gia tộc nào họ Đinh.
Nhưng mà người đàn ông không tức giận, lạnh nhạt nói: “Anh chưa từng nghe qua rất bình thường, nếu anh nghe nói tới nhà họ Đinh tôi, có lẽ tôi phải kính anh ba phần!”
Sau khi nói xong, anh ta dụi tắt điểu thuốc trong tay: “Bây giờ anh có ba giây rời khỏi đây, trong ba giây anh còn chưa đi…
Tôi sẽ phế anh, nghe thấy rõ chưa?”
“Hiện giờ là xã hội cai trị bằng pháp luật! Anh này, tôi không tán thành việc anh tự tiện sử dụng bạo lực, nếu anh quyết định làm như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Lâm Dương không nhanh không chậm nói.
“Báo cảnh sát sao? Hiện giờ anh tự tiện xông vào nhà dân, cho dù anh báo cảnh sát, lý lẽ vẫn ở chô tôi.”
Cậu chủ này mỉm cười nói.
“Đây là địa bàn của Dương Hoal Là chỗ ở của bác sĩ Lâm, khi nào thành của các người?”
Đôi mắt Lâm Dương nheo lại, nhỏ giọng nói.
“Dương Hoa đã bán nhà cho chúng tôi rôi! Sao thế?
Tôi còn phải lấy hợp đồng ra cho các anh xem sao?”
Anh chín mỉm cười nói.
“Bán cho các anh rồi hả?”
Lâm Dương trợn tròn mắt.