Chương :
Người đàn ông kia rút kim châm cứu trên cánh tay người đàn ông trung niên ra nhìn thoáng qua, bỗng nhiên đôi mắt tròn xoe, vô cùng phẫn nộ quát: “Vậy mà ông hạ độc?
Ông muốn giết người sao?”
“Cái gì? Hạ độc? Chuyện này… Chuyện này là sao? Tôi là bác sĩ, chỉ biết cứu người, hơn nữa tôi không quen các cậu, vô duyên vô cớ tôi hạ độc làm gì?” Ông cụ Thiệu mơ hồ, vội vàng giải thích.
“Ông nói ông không hạ độc, vậy trên kim châm cứu là gì?” Người đàn ông cầm lấy kim châm cứu để trước mặt ông cụ Thiệu.
Chỉ thấy trên kim châm cứu kia xanh mướt, đúng là bị bôi độc.
“Sao có thể như vậy?”
Ông cụ Thiệu ngây ra như phỗng.
“Ông già, toàn bộ quá trình chữa bệnh của ông người của chúng tôi đã quay lại rồi, phòng khám này của ông căn bản là phòng khám hại người! Chúng tôi định giao video này cho tòa án, giao cho cảnh sát, khiến cho người ta biết rốt cuộc ông là bác sĩ lừa đảo thế nào! Ông nhất định sẽ thân bại danh liệt!”
Người đàn ông chửi bậy.
“Chuyện này chuyện này… Tôi không lừa người khác! Tôi thật sự không biết vì sao trên kim châm cứu lại có độc? Tôi không rõ lắm!”
Ông cụ Thiệu sốt ruột.
Con người ông ta xem trọng mặt mũi nhất.
Nghĩ tới mình sắp thân bại danh liệt, danh dự tích góp nhiều năm qua sắp bị hủy hết, nước mắt ông ta lập tức tung hoành, lung lay sắp đổ, không tiếp nhận được sự thực này.
Người đàn ông thấy thế, trong mắt lóe lên chút vui mừng, vội vàng thừa thế nói: “Ông già, nếu ông không muốn chúng tôi đi †ìm cảnh sát, chỉ cần ông ngoan ngoãn phối hợp với tôi, giao con rể Mã Hải của ông ra, chuyện này chúng tôi sẽ coi như chưa xảy ra, video clip này chúng tôi cũng có thể giao cho ông! Ông thấy thế nào?”
“Nằm mơi”
Ông cụ Thiệu lấy lại tinh thần, biết được chuyện này là đối phương giở trò, lúc này ông ta chửi ầm lên: “Tuy ông già tôi yêu quý thanh danh, nhưng chuyện này tôi còn phân được ai phải ai trái! Tôi nói rõ, cho dù ông già này không còn tính mạng, cũng sẽ không giao con rể cho mấy người! Thủ đoạn ác độc này của các người không thực hiện được đâu! Chết tâm đi!”
Những lời này vang lên, người đàn ông giận tím mặt.
“Lão già chết tiệt! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Được rồi! Một khi đã như vậy, vậy đừng trách chúng tôi nữa! Đi, lập tức đi tìm cảnh sát, niêm phong phòng khám này! Sau đó chúng ta lại tìm phóng viên, đăng tin chuyện này lên! Tôi muốn ngày mai trên facebook và tin tức đầu đề đều là phòng khám này, còn có lão già này nữa!”
Người đàn ông tức giận chửi bậy.
“Được!”
Mọi người quát.
“Mấy người… Mấy người…”
Ông cụ Thiệu tức tới mức toàn thân phát run, cảm xúc kích động ôm ngực; người sắp ngã xuống rồi.
“Thầy!”
Người học việc vội vàng đỡ lấy ông ta.
Người đàn ông cười mỉa, dẫn người xoay người định rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt truyền tới.
“Đợi một lát!”
Mọi người dừng bước.
Chỉ thấy Lâm Dương không nhanh không chậm tiến lên trước nói: “Thực ra chất lỏng màu xanh lục trên kim châm cứu kia, không phải là độc tố, mà là một loại thuốc trong phòng khám chúng tôi! Sao các người lại coi nó thành độc tố? Các người bịa đặt như thế, vậy thì báo cảnh sát đi, đợi cảnh sát đến đây, chúng tôi sẽ giải thích rõ ràng! Các người đang vu oan hãm hại phòng khám của chúng tôi!”
Những lời này vang lên, tất cả mọi người mơ hồ rồi.