Chương :
Mọi người nhanh chóng lên tiếng.
Không khí tại nơi này nhanh chóng trở nên không giống nhau.
“Chuyện này… chuyện này…”
Người kia trở nên run rẩy, bàn tay đang cầm kéo cũng không ngừng run lên.
Đúng lúc này, đột nhiên có hai chiếc xe tuần tra dừng lại trước cửa.
Chính là xe tuần tra ở gần đây, sau khi những người học việc ở phòng khám báo cảnh sát, những cảnh sát tuần tra nhanh chóng chạy tới đây.
Sau khi xuống khỏi xe tuần tra, những cảnh sát tuần tra nhanh chóng chạy vào.
Nhìn thấy ông cụ Thiệu đang bị uy hiếp thì sắc mặt họ lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng móc súng ra.
“Không được nhúc nhích!”
“Mau buông con tin ra nhanh lên!”
“Sao?”
– Người kia sợ hãi vội vàng buông cây kéo trong tay ra, hai tay giơ lên cao: “Đồng chí cảnh sát ơi, tôi… Tôi thật sự không có ý đó đâu.
Thế nhưng những cảnh sát tuần tra kia đâu để ý nhiều như thế? Nhanh chóng xông lên đè người đàn ông kia xuống đấy, còng tay anh ta lại.
“Đồng chí cảnh sát ơi, người này cũng là đồng bọn của anh ta này!”
Lúc này, Lâm Dương chỉ tay vào người đàn ông trung niên kia, sau đó la lên.
Người đàn ông trung niên kia ngẩn người, mở miệng muốn giải thích, thế nhưng một viên cảnh sát đã tới bắt lấy ông ta.
Người đàn ông trung niên đó cũng tương đối lý trí, biết được bây giờ mình không thể phản kháng được. Nếu không sẽ trở nên rắc -. rối hơn vì thế ông ta để mặc cho viên cảnh sát kia còng tay mình lại.
“Ông cụ Thiệu, ngài không bị hoảng sợ chứ?”
Đội trưởng đội tuần tra vội vàng chạy tới, an ủi ông cụ Thiệu đang tái mét kia.
Ông cụ đã ở đây làm nghề chữa bệnh cả mấy thập niên rồi, ông ấy là người chứng kiến bọn họ lớn lên, vì thế đương nhiên là bọn họ biết ông ấy: “Không sao, không sao cả… Cũng may là các vị tới kịp thời nếu không thì hậu quả sẽ khó lường.” Ông cụ Thiệu uống một ngụm trà, thở dài lên tiếng.
“Ông cụ không sao thì tốt rồi, nếu như ngài không có gì đáng ngại thì có thể về cục cảnh sát của chúng tôi hợp tác lấy lời khai được không” Đội trưởng đội tuần tra hỏi.
=: w/ “Chuyện này…”
Ông cụ Thiệu thoáng do dự.
Ông ấy thì không thành vấn đề thế nhưng lại không cảm thấy yên lòng cho Mã Hải.
Thế nhưng Lâm Dương lại bước lên trước thản nhiên lên tiếng: “Phối hợp với công việc điều tra của cảnh sát là nghĩa vụ của công dân! Chúng tôi không thể chối từ được!”
Đoàn người nhanh chóng đi vào sở cảnh sát.
“Đồng chí cảnh sát à, tôi có thể gọi một cuộc điện thoại được không?” Lâm Dương mỉm cười hỏi.
“Có thể chứ”
“Cảm ơn anh”
Lâm Dương nhanh chóng lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Điện thoại vang lên mấy hồi chuông thì đầu bên kia nhanh chóng có người nhận.
“Tên nhóc? Là cậu sao? Có thật là cậu không? Cậu không sao chứ? Cậu còn sống thật à? Quá tốt! Ha ha ha, thật sự vô cùng tốt! Ông trời đúng là có mắt, ha ha ha”
Ở đầu dây bên kia chính là giọng nói mừng như điên.
“Tổng tư lệnh! Để ông phải lo lắng rồi!