Chương :
Tôi không sao cả!” Lâm Dương cười một tiếng.
“Thế bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi sẽ lập tức cho người qua đón cậu.” Trịnh Nam Thiên ở đầu dây bên kia vội vàng nói.
“Tôi đang ở Giang Thành, bởi vì tôi có chút việc. Bây giờ phải vào cục cảnh sát viết biên bản!”
: BH: / “Giang Thành sao? Cục cảnh sát?”
Trịnh Nam Thiên sửng sốt một chút, thế nhưng cũng nhanh chóng biết được nguyên nhân.
“Tên nhóc Lâm Dương kia, ý của cậu là…”
“Tôi hy vọng ông có thể ra mặt một chút để chuyện này không bị bất kỳ người nào gây ảnh hưởng! Phải bảo đảm tất cả sự kiện từ điều tra cho tới phán quyết phải thật công bằng…. Hơn nữa còn phải công khai!”
“Công khai sao?”
Trịnh Nam Thiên yên lặng một lúc, sau đó thấp giọng nói: “Cậu đang muốn công khai với ai?”
“Nhà họ Đinh ở Yến Kinh!”
“Trường Cổ sao?”
NI / Trịnh Nam Thiên bất động tại chỗ, sau đó lại nói: “Cậu đang muốn khiến Trường Cổ phải mất mặt sao?”
“Sao thế? Tôi không được làm họ mất mặt sao?” Lâm Dương lạnh lùng lên tiếng.
Nghe thấy lời nói của Lâm Dương, Trịnh Nam Thiên vừa phải nhẫn nhịn vừa cảm thấy phẫn nộ.
“Cái tên nhóc này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cậu cho rằng mình rất can đảm sao? Cậu có biết Trường Cổ có thế lực như thế nào không? Bây giờ cậu đang đắc tội thôn Dược Vương, thế mà còn muốn trêu chọc Trường Cổ nữa sao? Cậu thật sự cho rằng bản thân là vô địch thiên hạ à? Nhìn tình hình bây giờ của tập đoàn Dương Hoa đi!
Nhìn những người bên cạnh cậu một chút đi!
Cậu không thể nhịn một chút được à?”
Hiếm khi Trịnh Nam Thiên trách móc Lâm Dương nặng lời như thế, giọng nói có chút rối loạn.
Lâm Dương trầm mặc trông chốc lát, chỉ nói một câu.
“Nếu tôi im hơi lặng tiếng thì những người bên cạnh tôi sẽ không phải chịu tổn thương sao?”
Anh vừa nói xong, Trịnh Nam Thiên cũng không biết nên trả lời thế nào.
Đúng thế.
Đối phương cũng đang để mắt tới Lâm Dương, để mắt tới tập đoàn Dương Hoa, thế thì sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được?
Nếu Lâm Dương không phản công thì e rằng sẽ gây nhiều thương tổn hơn.
Đôi khi nhẫn nhịn cũng không phải là cách.
Lâm Dương biết.
Trịnh Nam Thiên cũng biết rõ.
Thế nhưng Trịnh Nam Thiên lại cảm thấy bế tắc.
“Chuyện này tôi sẽ giúp cậu, Trường Cổ cũng không giống với thôn Dược Vương, đây cũng không phải là một tông phái lánh đời.
Hoàn toàn ngược lại, năng lực của họ trải rộng ở xung quanh chúng ta, ở bên cạnh tôi cũng có rất nhiêu người của Trường Cổ. Tên nhóc Lâm Dương kia, tôi sẽ gọi cuộc điện thoại này, thế nhưng những chuyện tiếp theo cậu phải thật cẩn thận!” Trịnh Nam Thiên nghiêm túc lên tiếng.
“Tôi biết rồi.”
Sau đó anh nhanh chóng ngắt điện thoại.
Nhóm người Lâm Dương nhanh chóng vào cục cảnh sát viết biên bản.
Bởi vì ở trong phòng khám có camera giám sát, vì thế mọi chuyện đều được ghi hình lại, muốn điều tra cũng không có gì khó.