Chương :
“À, Vĩ Hùng à, Trường Cổ của chúng tôi : NHI / vẫn rất có hứng thú với anh đấy. Bác sĩ Lâm kia cũng đã chết rồi, tập đoàn Dương Hoa của anh cũng đã sụp đổ, anh cần gì phải quyến luyến không dứt như thế chứ? Tôi đã nói rồi, tôi sẽ tiến cử anh! Chỉ cần anh đồng ý, Trường Cổ sẽ hoan nghênh anh bất cứ lúc nào!” Lã Tiến Vũ cười nói.
“Như vậy có nghĩa là anh sẽ không tới?”
Hà Vĩ Hùng hỏi lại.
“Bây giờ với tập đoàn Dương Hoa thì tôi chỉ cảm thấy có hứng thú với anh mà thôi, Vĩ Hùng à.”
“Được! Nếu đã như thế thì anh cứ tới đây một chuyến đi, xem như là đến nói chuyện với tôi!”
“Vĩ Hùng! Anh đừng làm tôi thất vọng đấy! Con người tôi từ trước tới giờ không thích người khác lừa gạt mình, đúng là anh đang ở đằng trước tôi, nếu như anh sắp xếp những người khác thì cho dù có là ai thì tôi cũng không có phản ứng gì đâu! Hy vọng anh biết, tôi đã nói cho anh trước rồi, tránh để anh lãng phí thời gian!”
Hà Vĩ Hùng có chút tức giận nói, thế nhưng vẫn cố gắng nén sự tức giận: “Khi nào thì anh tới đây?”
“Đừng sốt ruột như thết Buổi tối chúng ta hãy gặp nhau đi, bây giờ tôi sẽ lên đường đến Giang Thành!”
“Được, tôi sẽ ở Giang Thành chuẩn bị trà chờ anh tới!”
“Được.”
Lã Tiến Vũ khẽ cười, sau đó cúp điện thoại. Nhanh chóng gọi quản gia sắp xếp chuyên cơ riêng xuất phát tới Giang Thành.
: NI / Những người ở Yến Kinh mà đi máy bay đến Giang Thành cũng phải mất hai tiếng.
Khoảng một lúc sau, chuyên cơ riêng nhanh chóng chạy tới đài đón gió.
Đài đón gió là một sơn trang ở ngoại ô Giang Thành.
Địa thế ở nơi này rất cao, có thể nhìn thấy toàn cảnh Giang Thành, cũng được xem như là một nơi có phong cảnh tốt.
Lã Tiến Vũ cũng không báo cáo trực tiếp cho cấp trên, trực tiếp đi đến đài đón gió.
Trong khoảng thời gian này, khi tập đoàn Dương Hoa xảy ra chuyện, Hà Vĩ Hùng đã từng đến tìm Lã Tiến Vũ thế nhưng đều bị Lã Tiến Vũ từ chối.
Theo suy nghĩ của ông ta thì tập đoàn Dương Hoa sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời : NI / gian, Hà Vĩ Hùng hồ đồ ngu ngốc, cùng lắm thì là tự diệt mình.
Vì thế hôm nay ông ta phải đả kích Hà Vĩ Hùng thật mạnh mẽ để Hà Vĩ Hùng có thể thấy rõ tình trạng hiện giờ!
Vào tới đài đón gió, Hà Vĩ Hùng đã sớm chuẩn bị bàn trà.
Thế nhưng điều khiến Lã Tiến Vũ bất ngờ chính là trên đài đón gió không chỉ có một mình Hà Vĩ Hùng, mà còn có một người mặc âu phục đen đang đưa lưng về phía hai người.
Nhìn bóng lưng kia dường như là một thanh niên.
Thế nhưng bóng lưng này… Thật quen thuộc…
Người này là ai?
Lã Tiến Vũ rất muốn hỏi thế nhưng Hà Vĩ NI / Hùng đã đứng dậy.
“Tiến Vũ, ngồi đi!”
“Ừ”
Lã Tiến Vũ thu hồi ánh mắt đang nhìn bóng lưng kia, cười khẽ ngồi xuống.
“Tới đây, uống một ly trà đi.”
“Được rồi, Vĩ Hùng à, tôi cũng không lòng vòng nữa, anh hãy nói cho tôi một lời rõ ràng, có theo tôi đến Trường Cổ hay không?” Lã Tiến Vũ cũng không cầm lấy ly trà, lên tiếng.
“Tiến Vũ, không phải tôi đã nói rõ ràng với anh rồi sao? Tôi đã nói là tôi sẽ không vào Trường Cổ!” Vẻ mặt Hà Vĩ Hùng trở nên nghiêm túc.
“Thế thì trà này còn cần phải uống sao?”
Lã Tiến Vũ hừ lạnh, cảm thấy vô cùng không vui.