Chương :
“Làm xong rồi! Tôi đã kêu người nhà tôi liên hệ với bà thím vô dụng đó của tôi! Bà thím đó của tôi ngu khiếp lên được, quả thực đã đồng ý dẫn mẹ tôi đi thăm Tô Nhan! Anh chín, đến lúc đó chúng ta cùng đi. Có Tô Nhan năm trong tay chúng ta, lại gọi điện thoại cho đám người Mã Hải đó, xem bọn họ còn dám từ chối hay không!” Lý Cường cười bảo.
“Làm tốt lắm, Lý Cường! Nếu chuyện Dương Hoa này làm xong xuôi, vậy cậu chính là công đầu đấy!” Anh chín gật đầu hài lòng.
củ “Tôi nào dám lấy công đầu, công đầu chắc chắn là của Anh chín rồi.” Lý Cường vội vàng nịnh nọt một câu.
Anh chín vô cùng hưởng thụ, võ nhẹ lên bả vai của anh ta: “Rất tốt! Lý Cường, tôi xem trọng cậu!”
“Cảm ơn anh chín đã khen ngợi.”
Lý Cường mừng rð, liên tục khom người và cúi đầu một cách kích động.
Cũng đúng lúc này, vài chiếc xe lái vào trong, rồi dừng lại phía trước công trường.
Đám người anh chín đưa mắt nhìn qua.
“Hình như đó không phải là xe của công trường chúng ta thì phải?” Đốc công kỳ quái hỏi.
“Đi xem thử đi.” Anh chín rút điếu thuốc rồi bảo.
củ / Lý Cường lập tức tiến lên.
Lại chỉ nhìn thấy vài người xuống khỏi xe, trong số đó có một người đội mũ lưỡi trai.
Tuy không thể nhìn rõ người đó là ai, nhưng anh ta có thể nhận ra bộ quần áo này.
Dù sao thì anh ta cũng đã nhìn thấy bộ đồ này cách đây không lâu thì phải?
“Cậu là Lâm Dương đúng không? Ấy, còn đội cả mũ lưỡi chai nữa chứ, cậu giả vờ thế hiện gì đấy? Cậu chạy tới đây làm gì? Mau cút đi, đừng để ông đây nổi cáu, đến lúc đó ngay cả cơ hội đi cũng không có nữa đâu!”
Lý Cường hừ lạnh khinh thường.
“Người phụ trách của các người là ai?”
Lâm Dương nhìn Lý Cường, trực tiếp hỏi.
“Con mẹ nó, mày không nghe thấy lời ông đây nói sao?” Anh ta cảm thấy bản thân bị coi thường, giận tím mặt, tiến lên vài bước, rồi vung một nắm đấm dữ dội lên mặt Lâm Dương.
Nhưng giây tiếp theo, nắm đấm của anh †a đã bị tay của Lâm Dương bắt được.
“Hả?” Lý Cường sững sờ.
Lâm Dương bỏ mũ lưỡi chai xuống, nhìn chằm chằm vào anh ta với gương mặt không cảm xúc.
“Mày muốn làm gì?”
“Hửm?”
Hơi thở của Lý Cường run lên, vẻ mặt khiếp sợ: “Mày không phải là Lâm Dương?
Mày là… bác sĩ Lâm?”
Lời này vừa nói ra, đám người anh chín đều vô cùng kinh sợ.
BI / “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không phải bác sĩ Lâm đã chết rồi sao?”
“Tin tức được phát mỗi! Làm sao cậu ta có thể còn sống đến giờ được?”
Đám người đều không thể nào chấp nhận nổi.
Anh chín cũng giống vậy.
“Lễ nào những thứ trên tin tức chỉ là tin đồn nhảm thôi sao?”
Anh ta lẩm bẩm một câu, rồi đi lên phía trước.
“Cậu thực sự là… bác sĩ Lâm sao?” Anh †a vân có chút không dám tin.
“Cậu chắc hẳn chính là người phụ trách nơi này đúng không?” Lâm Dương lạnh lùng hỏi.