Chương :
Câu chín của nhà họ Đĩnh nặn ra nụ cười.
Sắc mặt Lâm Dương đen thui.
Anh chợt xoay đầu lại, nhìn chằm chằm Kỳ Vân, nói: “Tô Nhan đâu?”
“Cô Lý cô ấy…
đã được sắp xếp thỏa đáng) Kỳ Vân vừa lau mồ hôi vừa nói.
Tô Nhan không thể có sơ xuất gì, nếu không tất cả bọn họ sẽ xong đời.
“Cô ấy ở đâu?”
Lâm Dương trâm giọng hỏi.
“Ởi ở nhà họ Hứa..”
Kỳ Vân lau mồ hôi tiếp.
“Nhà họ Hứa?”
Lâm Dương liếc thoáng qua cậu chín của nhà họ Đinh, anh nhanh chóng nhận ra gì đó, ngay lập tức nhìn về phía Lý Cường đang điên cuồng lắc lư bên cạnh.
Nếu Tô Nhan ở nhà họ Hứa, nhất định sẽ an toàn tuyệt đối, mục đích của Trường Cổ là Tập Đoàn.
Dương Hoa, trong chốc lát, không thể nào tìm được tung tích của Tô Nhan, trừ phi…
Có người báo cho Trường Cổ biết Tô Nhan ở đâu.
Mà Kỳ Vân sẽ không đễ dàng tiết lộ vị trí của Tô Nhan, cho nên chắc chắn chỉ có người nhà họ Lý tiết lộ tin tức này.
Cậu chín của nhà họ Đinh hơn phân nửa là đang đọa mình…
“Lý Cường, anh làm?”
Lâm Dương lạnh lùng hỏi.
“Â…
Tôi…
Tôi…
Bác sĩ Lâm, tôi…
Lý Cường há miệng, nhưng không biết nên nói cái gì cho phải.
“Canh giữ ba người đó!”
Lâm Dương nặng nề nói: “Bây giờ đi tôi đến nhà họ Hứa một chuyển!”
“Chủ tịch Lâm, nên xử lý họ thế nào đây?
Kỳ Vân vội hỏi.
“Tạm thời không xử lý! Tôi đến nhà họ Hứa xem thế nào đã, nếu như Tô Nhan có chuyện…
thì xé xác bọn chúng thành ngàn mảnh!
Lâm Dương hưng tợn nói rôi xoay người.
Mọi người lập tức xông lên.
“Không được! Không được!” “Bác sĩ Lâm, anh không thể làm vậy với tôi”
“Tha cho tôi đi!”
Ba người điên cuồng gào thét.
Nhưng không có tác dụng gì.
“Lập tức sắp xếp chuyến bay đến Quảng Liễu cho tôi!” Lâm Dương u ám ra lệnh.
“Vâng, chủ tịch Lâm Kỳ Vân vội vàng lấy di động ra gọi điện.
Một tiếng sau, máy bay bay đến tỉnh Quảng Liễu cất cánh.