Chương :
Đều mau tránh ra cho ba!” Ông cụ Hứa tức -: i giận nói.
“Ba, chẳng lẽ ba thật sự muốn chúng ta liều mạng với nhà họ Lôi?” Hứa Hoa Ca khóc nức nở hỏi.
“Các con sợ sao? Ba không trách con, bởi vì con cũng có suy nghĩ của mình, nhưng ba khác! Ba là ông chủ của nhà họ Hứa, nếu như ngay cả người nhà đều không bảo vệ được, ba còn có tư cách gì làm ông chủ nhà họ Hứa?” Ông cụ Hứa nghiến răng nói.
“Ba.”
“Ông chủi”
“Ông nội…”
Cả nhà họ Hứa đều tuyệt vọng.
Tính tình của ông cụ quá ngang bướng, cho dù là kẻ nào cũng không xoay chuyển được…
“Ông cụ, chuyện này để cháu tự mình xử lý, ông đừng ra mặt thay cháu!”
Lâm Dương có chút băn khoăn, không nhịn được mở miệng nói.
Cả nhà họ Hứa, chỉ có ông cụ Hứa là người tốt.
“Cháu nói gì vậy? Cháu là cháu rể ngoại của ông! Ông là người đứng đầu nhà họ Hứa, cháu bị bắt nạt ở chỗ ông, ông không ra mặt vì cháu, chẳng phải ông cũng mất mặt sao?”
Ông cụ hừ lạnh nói.
Lâm Dương dở khóc dở cười.
Nhưng mà Lôi Bằng Sơn đã hoàn toàn nổi giận.
“Được lắm! Hứa Minh Tùng, ông đã vì một tên phế vật như vậy đối nghịch với tôi, được thôi, chúng ta chậm rãi chơi đùa đi!”
Lôi Bằng Sơn lạnh nhạt nói, vung tay lên: “Đi, gọi điện thoại cho ba tôi, nói là con của ông ấy bị nhà họ Hứa đánh rồi!”
“Dạ, cậu chủ!” Người bên cạnh lập tức lấy điện thoại ra.
“Hả?”
Người nhà họ Hứa đã sợ tới mức mặt không còn chút máu, cả đám run rẩy.
“Cậu chủ Sơn! Cậu chủ Sơn! Đừng! Đừng làm vậy mà!” Hứa Ngọc Thanh vội vàng tiến lên trước khuyên nhủ: “Cậu chủ Lôi, đây chỉ là hiểu lầm thôi, cần gì phải quậy lớn như thế? Hiểu Mạn, cháu nhanh khuyên nhủ cậu chủ Sơn đi!”
“Khuyên sao? Tôi khuyên thế nào? Hiện giờ không phải anh Sơn không cho các người cơ hội, mà là tên chết tiệt Lâm Dương này quá cố chấp, không chịu nhận thua! Các người đừng cầu xin anh Sơn, không bằng khuyên bảo tên phế vật vô dụng này, nếu anh ta đồng ý làm theo lời anh Sơn nói, cho anh Sơn mặt mũi, sao chuyện này có thể quậy lớn như thế?” Uông Hiểu Mạn cười mỉa nói.
“Lâm Dương! Cậu nhanh quỳ xuống xin lỗi cậu chủ Sơn đi “Đúng vây Lâm Dương, cậu nhanh quỳ xuống đi!”
“Đừng hại nhà họ Hứa chúng tôi được không?”
“Lâm Dương, nếu cậu không quỳ xuống, vậy chúng tôi chỉ có thể áp dụng thủ đoạn cưỡng chế rồi!”
“Nhanh quỳ đi!”
Người nhà họ Hứa hết cách với ông cụ Hứa, chỉ có thể gây áp lực với Lâm Dương.
Lâm Dương hừ lạnh: “Bảo tôi quỳ sao? Chỉ sợ các người không có tư cách này!”
“Cậu nói cái gì? Tên tạp chủng này, cậu muốn tạo phản à? Nhanh quỳ xuống cho tôi!”
Hứa Ngọc Thanh tức tới mức giậm chân, lập tức chỉ vào mũi Lâm Dương mắng.
Nhưng Lâm Dương trừng một cái, Hứa Ngọc Thanh lập tức nuốt những lời nói ác độc xuống.