Chương :
Nhưng mà một giây sau, một bóng dáng già nua xông vào đám người, thuần thục đánh ngã đám tay sai đang bao vây lấy Lâm Dương.
“Quản gia?”
Mọi người ngạc nhiên nhìn bóng dáng kia.
Người này đúng là quản gia của nhà họ Hứa.
Chỉ nghe theo lời một mình ông cụ Hứa, quản gia tập võ từ mấy năm trước, nền tảng rất tốt, đối phó những tay sai này không thành vấn đề.
Ông ta vừa xuất hiện, liền đại biểu cho thái độ của ông cụ Hứa.
“Hứa Minh Tùng! Ông làm gì thế?” Bà cụ Hứa tức tới mức mặt đỏ bừng.
“Ném đám người này ra ngoài cho tôi!
Bao gồm cả Lôi Bằng Sơn! Ném hết ra cho tôi!
Ông cụ Hứa dựng râu trừng mắt, quát với quản gia.
Quản gia gật đầu.
“Hứa Minh Tùng! Ông điên rồi! Nhà họ Hứa xong rồi! Nhà họ Hứa xong rồi! Tôi nhất định phải khiến nhà họ Hứa biến mất khỏi tỉnh Quảng Liễu! Nhất định!” Lôi Bằng Sơn che mặt, giống như bệnh tâm thần kêu lên.
“Ném Lôi Bằng Sơn ra trước, dám phản kháng, đánh cậu ta cho tôi!” Ông cụ Hứa quát.
Lúc này ông ấy đã mặc kệ tất cả rồi!
“Dạ, ông chủ!”
Quản gia gật đầu, lập tức đi bắt Lôi Bằng Sơn.
“Đừng đụng vào ông đây! Có tin ông đây băm ông ra không?”
Tiếng gầm gừ vang lên, Lôi Bằng Sơn bắt đầu vùng vẫy.
Bốp bốp!
Hai cái tát vang lên.
Lúc này Lôi Bằng Sơn đã bị đánh nổ đom đóm mắt.
“Anh Sơn!”
Uông Hiểu Mạn sợ tới mức không dám nhúc nhích.
“Ra ngoài!” Ông cụ Hứa gầm nhẹ.
Quản gia lập tức kéo Lôi Bằng Sơn ra ngoài.
Lôi Bằng Sơn còn định phản kháng, nhưng sức lực không bằng quản gia, chỉ có thể vừa vùng vẫy vừa gầm thét.
“Tôi nhất định phải khiến nhà họ Hứa các người đẹp mặt! Ông đợi đấy! Hứa Minh Tùng!
Ông đợi đấy!”
Giọng nói như bị bệnh tâm thần dường như chọc phá tận trời.
Oán hận vô tận dập dờn trong đầu Lôi Bằng Sơn.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Người nhà họ Hứa, các người đây là làm gì con tôi?”
Giọng nói vừa vang lên, cả đại sảnh đột nhiên yên tĩnh lại.
Mọi người đều trợn to mắt nhìn bên ngoài cửa.
“Bai Ba! Ba tới rồi! Cuối cùng ba cũng tới rồi!”
Lôi Bằng Sơn vui sướng kêu lên, kích động tới mức cả người điên cuồng run rẩy, tránh thoát khỏi trói buộc của quản gia, lao ra ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài có một người đàn ông trung niên hói đầu bụng phệ mặc âu phục đi tới.