Chương :
“Sao thế? Hình như ông cụ Hứa của chúng ta vô cùng giân dữ?”
Ông Quang lạnh nhạt nhìn ông ấy, bộ đạng không thèm quan tâm.
“Cậu Quang, cậu làm hơi quá rồi đấy? Là con trai của cậu tới gây chuyện trước! Tôi chỉ đuổi cậu ta ra ngoài mà thôi! Không có làm chuyện gì quá đáng, vì sao cậu Quang lại gây sự như thế?” Hứa Minh Tùng trầm giọng nói.
“Đuổi ra? Ông có tư cách gì đuổi con tôi?” Ông Quang hừ lạnh.
Cậu…” Hứa Minh Tùng tức tới mức dựng râu trừng mắt.
Nhưng mà lúc này, bà cụ đã mở miệng.
“Cậu Quang bớt giận, chuyện này hoàn toàn chỉ là hiểu lầm, là do ông cụ nhà tôi quá cố chấp gây ra, tôi đại diện cho trên dưới nhà họ Hứa, bày tỏ xin lỗi cậu.”
“Hả?” Ông Quang nhìn bà cụ.
Chỉ thấy bà cụ trầm giọng nói: “Nghe đây, từ hôm nay trở đi, nhà họ Hứa không còn do Hứa Minh Tùng lãnh đạo, sẽ do tôi tự mình lãnh đạo, còn chuyện này, nhà họ Hứa chúng tôi sẽ cho nhà họ Lôi một câu trả lời hài lòng!”
“Bà già chết tiệt, bà muốn làm gì?” Ông cụ Hứa tức giận hỏi.
“Hứa Minh Tùng, ông già nên hồ đồ rồi, ngay cả nhà họ Lôi mà cũng dám đắc tội, đây không phải là muốn đẩy nhà họ Hứa chúng ta vào hố lửa sao? Hứa Kiệt, Hoa Cal”
“Cóa “Có khả năng đầu ba con không bình thường, nửa năm tới, để ông ấy ở yên trong phòng tĩnh dưỡng đi, không cho phép ông ấy ra khỏi phòng nửa bước!” Bà cụ quát.
“Bà…” Hứa Minh Tùng chỉ bà cụ, run rẩy kêu lên: “Bà muốn tạo phản à?”
Nhưng bà cụ không thèm để ý, tiếp tục nói với ông Quang: “Ngoài ra nhà họ Hứa chúng tôi sẽ bồi thường một trăm linh năm tỷ tiên mặt và hai khối mỹ ngọc, một con rồng điêu khắc, dùng để an ủi cậu chủ Sơn, cậu xem như vậy thế nào?”
“Như vậy còn tạm.” Ông Quang lạnh nhạt nói.
“Người đâu, chuẩn bị rượu, đãi tiệc, tiếp đãi cậu Quang, sau đó giam lão già hồ đồ này vào!”
“bạt”
Hứa Kiệt và Hứa Hoa Ca lập tức tiến lên.
“Khốn nạn, các người buông rat”
“Các người thật to gan! Buông rail”
Hứa Minh Tùng lập tức vùng vẫy.
Nhưng ông ta đã già, sao có thể tránh thoát được người trẻ tuổi cường tráng? Lập tức bị dẫn đi.
“Đợi một lát!”
Lúc này lại có tiếng hét lớn vang lên.
Mọi người không khỏi ngẩn ra.
Nhìn về nơi phát ra âm thanh, rõ ràng người nói là Lôi Bằng Sơn!
“Làm sao vậy Bằng Sơn, con có gì bất mãn à?” Ông Quang hỏi.
Ông ta rất coi trọng đứa con trai này của mình, tất nhiên là sẽ thỏa mãn toàn bộ nhu cầu của anh ta.
“Đương nhiên bất mãn rồi! Ba, sao có thể nhốt lão già này nửa năm là xong việc được?
Con không nuốt được cục tức này!” Lôi Bằng Sơn hừ lạnh nói.
“Con muốn thế nào?” Ông Quang hỏi.
“Con muốn những ngày còn lại, lão già này sẽ giống như bà già này, đều trải qua trên xe lăn!” Trên mặt Lôi Bằng Sơn lộ vẻ dữ tợn, mỉm cười nói.
Những lời này vang lên, sắc mặt người nhà họ Hứa đều thay đổi.
Ngay cả bà cụ cũng bất chợt ngẩn ra.