Trong phút chốc, khí tức của anh đã tăng vọt lên một cách điên cuồng.
Nó bốc lên tựa như một ngọn lửa.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, mà cả người đã có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất, như thể thay da đổi thịt, khiến cho người khác sợ hãi.
Sau đó anh ngẩng phắt đầu lên, tung một quyền về phía Bạch Thiếu Quân đang vọt tới.
Hai nắm đấm đối nhau.
Am!
Tiếng nổ kinh thiên động địa lại phát ra.
Phía sau núi lại rung chuyển.
Hứa Minh Tùng ở phía xa nhìn một màn này một cách ngơ ngác, thật lâu sau, cả người cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ông cụ quay đầu, khàn giọng nói: “Lập tức thông báo xuống dưới, phong †ỏa ngọn núi ngay lập tức, không cho phép…
bất cứ một ai tiến vào ngọn núi phía sau. Ai dám lại gần nơi này đều đuổi đi hết. Nếu không nghe thì đuổi khỏi nhà họ Hứa!”
“Rõ, thưa ông chủI”
Quản gia vội vàng đi xuống núi.
Nước mắt rơi đầy trên gương mặt già nua của Hứa Minh Tùng. Ông cụ nhìn vào bóng người trong trận chiến ác liệt kia, thật lâu sau, mới lầm bầm: ‘ô BI / “Nhà họ Hứa ta… lại đang cất giấu một con chân long…”
Một trận chiến này đánh ước chừng hai ngày hai đêm, cuối cùng cũng phân được thắng bại.
Trong hai ngày này, Hứa Minh Tùng vẫn luôn trông chừng ở sau núi, cơm cũng chẳng ăn, mà chỉ uống nước. Cả người vấn luôn nhìn trận chiến đấu này.
“Anh thua rồi!”
Lâm Dương gỡ từng cây kim châm cứu trên người xuống, nhìn Bạch Thiếu Quân ở cách đó không xa đang thở hổn hển, nói.
Cả người Bạch Thiếu Quân, từ trên xuống dưới đều chằng chịt vết thương, hơi thở hỗn loạn, người cũng có chút đứng không vững.
Nhưng anh ta vẫn cắn răng kiên trì: “Tôi vẫn có thể chiến tiếp!”
“Tiếp tục chiến đấu cũng chẳng có ích lợi gì! Cảnh giới võ đạo của anh rất cao, không có gì để bắt bẻ, nhưng… vẫn không thể làm gì được tôi! Kết quả của việc chúng ta tiếp tục chiến đấu, chính là anh sẽ hao hết sức lực và bị tôi đánh bại! Cho nên đánh tiếp đã không còn ý nghĩa gì!” Lâm Dương bình tĩnh đáp.
Bạch Thiếu Quân nghe vậy, giữa đôi lông mày phủ đầy sương lạnh, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không cam tâm cùng tức giận.
Nhưng… anh ta không hề phản bác.
Bởi vì những gì Lâm Dương nói đều đúng.
Khi toàn bộ chiêu thức của anh ta đều không thể làm được gì Lâm Dương, cũng chính là lúc quyết định thắng thua của một trận chiến này.
Lo KRY Cao thủ so chiêu, thường chỉ cần một chỉ tiết là có thể khiến bọn họ nhìn ra thắng bại trong trận chiến.
Bạch Thiếu Quân cũng giống như vậy.
Đòn tấn công của anh ta có thể tạo ra sát thương đối với Lâm Dương.
Nhưng khả năng chữa lành từ Võ y của anh quá mức mạnh mẽ, hoàn toàn có thể hồi phục cơ thể của mình trong khoảng thời gian cực ngắn.
“Tôi vẫn luôn rèn luyện cơ thể của mình, để cường độ cơ thể vượt xa người thường và sánh ngang với sắt thép. Nhưng tôi chưa từng nghĩ, hôm nay cuối cùng lại bại bởi y thuật. Một sự vật tưởng chừng mạnh đến cực điểm, cuối cùng vấn sẽ có giới hạn. Chỉ có liên tục tái sinh không ngừng, mới là vô cùng vô tận.” Bạch Thiếu Quân hít một hơi thật sâu, trong mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Lâm Dương không nói gì.