Chương :
“Đây còn không phải do bà già chết tiệt đó có người chống lưng cho mình hay sao!
Cho nên bà ta mới không lo ngại gì hết!” Hứa Minh Tùng tức giận bất bình.
Lâm Dương lắc đầu.
Anh không muốn nhúng tay vào chuyện này.
“Ông ngoại, cháu phải đi rồi, lần này tới đây, cháu chỉ muốn thăm tình trạng của Tô Nhan một chút, nếu cô ấy đã không sao, vậy cháu cũng phải đi giải quyết chuyện của mình”
“Ông biết cháu là người rất bận rộn, vậy cháu đi làm việc đi.” Ông cụ gật đầu đáp.
“Cháu sẽ phái người tới trông chừng Tô Nhan, trước mắt, độc trên người cô ấy không giống với bình thường, cháu vẫn chưa thể nghiên cứu ra được giải dược! Cháu cần chút “ thời gian “Là độc do thôn Dược Vương hạ sao?”
Ông cụ hỏi.
“Không ạ, tình huống này rất phức tạp, ông ngoại, trong chốc lát cháu không thể nào giải thích cho ông hiểu được.”
“Phía bên thôn Dược Vương, cháu dự định sẽ làm thế nào?” Hứa Minh Tùng chần chừ một chút rồi nói: “Trên mạng đã lan truyền rất mạnh mẽ về khả năng tuyệt vời của thôn Dược Vương, hơn nữa ông nghe nói Dương Hoa của cháu hiện nay đã bị chèn ép đến thoi thóp, gần như sụp đổ… Cháu trai, cháu có dự định gì? Có chỗ nào cần nhà họ Hứa giúp đỡ hay không?”
Vẻ mặt của Hứa Minh Tùng lo lắng.
Thực ra ông cụ biết sức mạnh của nhà họ Hứa trong trận chiến như vậy cực kỳ nhỏ -: bé. Nhưng lúc này, điều mà ông cụ có thể làm cũng chỉ có những thứ này mà thôi.
“Ông ngoại, không cần lo lắng phía bên thôn Dược Vương đâu ạ.” Anh đột nhiên đáp.
“Không cần lo lắng sao?” Ông cụ sững sờ: “Đây là ý gì?”
“Bởi vì thôn Dược Vương đã không còn nữa rồi.”
“Không còn..” Hô hấp của ông cụ đột nhiên dồn dập, đầu óc lập tức mơ hồ, thật lâu sau mới phản ứng lại được: “Cháu trai, cháu đang nói…”
“Cháu đã giải quyết họ rồi!”
Lâm Dương lạnh lùng đáp.
Hứa Minh Tùng rơi vào trong im lặng, không hỏi thêm gì nữa.
Lâm Dương rời khỏi nhà họ Hứa từ rất sớm, cũng kêu Kỳ Lân Môn và đảo Tiêu Sầu phái người tinh nhuệ đến canh chừng.
Chuyện liên quan đến Lý Cường, anh cũng để Hứa Minh Tùng đi điều tra một lượt, mới biết được Hứa Ngọc Thanh đã tiết lộ vị trí của Tô Nhan, khiến cho đám người Anh chín biết được.
Nhưng cũng may tin tức này vẫn chưa truyền ra ngoài, cũng chính là nói, Lâm Dương đã khống chế mấy người Lý Cường và anh chín. Nơi này tạm thời vẫn còn an toàn, chưa có người nào biết được.
Biết được chuyện này, anh thở phào nhẹ nhõm, lập tức trở về Giang Thành.
Vừa đến Giang Thành, Mã Hải đã tìm được anh.
“Chủ tịch Lâm, việc Trường Gổ bị đứt liên lạc với đám người Lã Tiến Vũ và anh chín đã khơi dậy nghi ngờ. Hôm nay bọn họ đã phái không ít người tới Giang Thành điều tra tin tức, xung quanh học viện phái Nam Y cũng có rất nhiều Võ y có thực lực không tâm thường, chúng ta nên xử lý thế nào đây?”
Ông ta cẩn thận hỏi.
“Ông có dự tính gì không?” Lâm Dương hỏi.
“Tính kế lâu dài!” Mã Hải thấp giọng đáp một câu đơn giản.
Lâm Dương cười nhạt: “Xem ra hai chúng †a có ý kiến giống nhau rồi! Vậy đã biết phải sắp xếp thế nào chưa?”
“Biết”
“Tốt”
Anh lấy một bình sứ nhỏ, rồi đưa cho ông ta: “Kêu Hà Vĩ Hùng đi làm đi.”