Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

chương 2265-2266

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

“Hừ, chuyện này còn cần giải thích sao?

Anh căn bản không biết võ công, những người này chắc chắn là anh dùng tiền mời tới, nếu không sao anh có thể dễ dàng đối phó bọn họ như thế? Trương Bảo Ngọc, Hứa Thanh Thủy, chẳng lẽ hai người cảm thấy bình thường sao? Với thể trạng này của anh †a, chỉ sợ đấu với bất kỳ một người nào đều khó đối phó, nhưng anh ta lại trong nháy mắt quật ngã nhiều người như thế… Chuyện này không đáng hoài nghỉ sao? Có phải là quá trùng hợp rồi hay không?” Đặng Khải Phong nói.

Trương Bảo Ngọc và Hứa Thanh Thủy nghe thấy thế, im lặng gật đầu.

“Đúng vậy… Quá trùng hợp rồi!”

“Chẳng lẽ, thật sự là anh làm?” Trương Bảo Ngọc nhìn Lâm Dương, thật cẩn thận hỏi.

“Tôi không nhàm chán như thế” Vẻ mặt Lâm Dương vẫn bình tĩnh nói.

“Ồ, còn không thừa nhận sao? Lâm Dương, tôi nói cho anh biết, đoạn đường này anh còn dám giở trò gì với ông đây, ông đây tuyệt đối không tha cho anh, hiểu không?” Đặng Khải Phong dữ tợn nói.

Lâm Dương không nói gì.

Nhưng trong đôi mắt Trương Bảo Ngọc và Hứa Thanh Thủy đã tràn ngập chán ghét.

Lâm Dương hơi nhíu mày, im lặng không nói gì.

“Tiếp tục đi thôi.”

Đặng Khải Phong hừ lạnh nói.

Bốn người tiếp tục đi lần nữa.

Đến lúc này hai người phụ nữ không nói một câu với Lâm Dương, chỉ nói chuyện hăng say với Đặng Khải Phong.

Lâm Dương đi theo sau, giống như không khí.

Mục đích của Đặng Khải Phong đã đạt được, hai người kia đã tin lời cáo buộc của anh ta.

Lâm Dương lắc đầu, mặc kệ những người này.

Nhưng bốn người đi được mấy bước, phía trước lại xuất hiện bóng người lần nữa.

Nhìn thấy bóng người ấy, Đặng Khải Phong, Trương Bảo Ngọc, Hứa Thanh Thủy lại ngẩn ra, đứng lại nhìn.

Cánh rừng ở đây không tính rậm rạp, ánh trăng chiếu vào, trái lại còn có vài phần ánh sáng.

Đó là một người đàn ông mặc trường bào và đeo chùm mắt màu đen.

Mặt người đàn ông này đầy râu, bộ dạng hơi tàn nhẫn, vừa nhìn là biết người không dễ chọc.

Lúc này ông ta đang ôm một thanh đao ngồi trên tảng đá ven đường ngủ gật.

Đại khái là cảm nhận được có người tới gần, người nọ mở một con mắt duy nhất ra nhìn.

“Ồ, lại có vụ làm ăn rồi hả?”

Người nọ mỉm cười, trực tiếp đứng dậy.

Đặng Khải Phong đánh giá người này, sau đó nghiêng đầu nhìn Lâm Dương, hừ lạnh nói: “Lâm Dương, lại là người anh sắp xếp đúng không?”

“Không phải!” Lâm Dương lắc đầu.

“Hừ, ở nơi như thế này, ông ta dám đợi ở đây một mình sao? Ai tin! Lâm Dương, tôi nói cho anh biết, anh không lừa được tôi đâu!”

Đặng Khải Phong cười mỉa nói.

“Anh định làm thế nào?” Lâm Dương không phản bác, chỉ nhìn Đặng Khải Phong hỏi.

“Làm sao à? Đương nhiên là vạch trần tên lừa gạt anh rồi!”

Đặng Khải Phong cười khinh thường, sau đó xông thẳng về trước.

Chương :

“Này! Tôi nói cho ông biết, tốt nhất là ông nhanh cút đi, chút kỹ xảo đó của ông và Lâm Dương ông đây đã sớm nhìn thấu rồi!

Không muốn chết thì nhanh rời đi, nếu không lát nữa ông đây ra tay, sẽ không biết nặng nhẹ đâu!” Đặng Khải Phong tiếp tục gào lên.

“Hửm?”

Người nọ cảm thấy kỳ lạ nhìn Đặng Khải Phong, đánh giá một vòng từ trên xuống dưới, khó hiểu nói: “Ở đâu ra tên ngốc này thế?”

“Ông nói cái gì?” Đặng Khải Phong tức giận: “Ông dám mắng tôi?”

“Có vấn đề gì sao?” Người nọ mỉm cười.

“Khốn nạn!”

Đặng Khải Phong giận tím mặt, xông nhanh tới đá mạnh vào bụng người nọ.

Nhưng một giây sau…

Rầm!

Một bóng người bay ra ngoài…

“Hả?”

Trương Bảo Ngọc, Hứa Thanh Thủy trợn †o mắt, giật mình nhìn Đặng Khải Phong toàn thân đầy bùn quay cuồng trên đất, trợn mắt há miệng.

“Anh Đặng Khải Phong!”

Hứa Thanh Thủy vội vàng đi lên, nâng anh ta dậy.

“Tôi không sao.” Đặng Khải Phong vội vàng đứng dậy, nhưng ngực mơ hồ cảm thấy đau đớn.

Đồng thời Đặng Khải Phong cũng âm thầm kinh hãi.

Sao lại thế này? Những người này không phải là đồng bọn của Lâm Dương sao? Nếu không thì sao lợi hại như thế? Khi đối phương tấn công anh ta không thấy rõ động tác của đối phương, đủ để thấy tốc độ và lực lượng của đối phương vượt xa tưởng tượng của anh ta.

Nếu là đồng bọn của Lâm Dương, Lâm Dương có thể mời được nhân vật lợi hại như thế sao?

“Lâm Dương, sao lại thế này?”

Đặng Khải Phong bất chợt quay đầu, la lên.

“Tôi đâu biết!”

“Chẳng lẽ ông ta không phải…”

“Cái gọi là đồng bọn chỉ là anh tự mình nghĩ ra, tôi nói tôi không quen bọn họ, là tự anh nghĩ nhiều rồi.” Lâm Dương lắc đầu.

“Anh…”

Đặng Khải Phong nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vô cùng lo lắng.

Chỉ một kích vừa rồi, anh ta đã hoài nghi người này không có quan hệ gì với Lâm Dương.

Chẳng lẽ mình đã đoán sai, những người này không phải diễn viên?

Nhưng vì sao vừa rồi Lâm Dương có thể một mình thu thập nhiều người như thế?

Sẽ không đến mức anh là cao thủ võ lâm gì đó đấy chứ?

Đặng Khải Phong sẽ không tin tưởng.

Với người có bộ dạng như Lâm Dương, anh ta có thể đánh mười người.

“Đặng Khải Phong, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Lúc này Trương Bảo Ngọc cẩn thận hỏi.

“Không cần lo lắng, Bảo Ngọc, vừa rồi chỉ là tôi sơ suất, thực ra tên này cũng bình thường thôi, để tôi đối phó cho!” Đặng Khải Phong vội vàng cười trừ, bộ dạng tràn ngập tự tin đẩy Hứa Thanh Thủy ra, bày ra tư thế nhìn người chột một mắt kia.

“Hả? Bình thường sao? Xem ra mình bị người ta coi thường rồi?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio