Chương :
Tiếu Minh Hàn tiếp tục vung tay.
Phấn độc trên cánh tay tiếp tục xoay quanh lượn lờ, đánh về phía Lâm Dương.
Mỗi một quyền đều sẽ gây ra sự đau đớn khác nhau cho Lâm Dương.
Liên tiếp mấy quyền đánh tới, Lâm Dương cũng liên tiếp lui về phía sau, thân thể run rẩy, đứng không yên.
Độc hoàng tấn công liên tục không ngừng nghỉ thế này, quả thực làm cho người †a hít thở không thông.
Tình hình giằng co như thế trọn vẹn mấy phút đồng hồ, vừa rồi độc hoàng mới tạm dừng tấn công.
Mà lúc này, Lâm Dương đã bị khá nhiều phấn độc bao phủ.
Mặt đất dưới chân anh cũng đã bị ảnh hưởng, sinh vật xung quanh đều đã bị phấn độc giết chết.
Người xung quanh vội vã lùi ra sau thật xa, sợ ngửi phải bụi phấn độc.
Đám người sau khi lùi ra một khoảng, cảm thấy khá an toàn rồi mới lại nhìn về phía Lâm Dương.
Lại phát hiện anh đang chống tay vịn vào một tảng đá lớn, kịch liệt thở dốc.
“Bác sĩ Lâm thua rồi!”
Có người nói nói.
Mọi người yên lặng gật đầu.
Dựa vào tình hình bây giờ, Lâm Dương rõ ràng không phải là đối thủ của người kia.
Thế cục hoàn toàn nghiêng về một bên.
Bác sĩ Lâm đã mình đầy thương tích, mà độc hoàng Tiếu Minh Hàn thì từ đầu đến chân không chút tổn hại nào, chiến cuộc đã hoàn toàn bị Tiếu Minh Hàn khống chế.
“Minh Hàn! Lấy bí tịch trên người anh ta, bí tịch quan trọng hơn, còn sống chết của anh ta ra sao thì tôi không quan tâm!”
Lúc này, Công Tôn Đại Hoàng ở bên này nhàn nhạt nói.
“Được thôi!”
Tiếu Minh Hàn gật đầu một cái, lập tức nhảy về phía Lâm Dương.
Lần này song chưởng của anh ta nhằm về phía đầu của Lâm Dương.
Giống động tác ném bóng vào rổ vậy.
Nhưng lần này cái anh ta nhắm vào không phải vòng rổ, mà là đầu của Lâm Dương đang đứng ở bên kia.
Anh ta muốn giết chết Lâm Dương, rồi mới cướp bí tịch.
Nhưng ngay lúc song chưởng của Tiếu Minh Hàn đánh tới…
Lạch cạch!
Hai âm thanh thanh thúy vang lên.
Đã thấy hai bàn tay đang tấn công tới bị cứng rắn định dạng lại trong không trung…
Nhìn qua, là tay Lâm Dương, giữ ở cổ tay Tiếu Minh Hàn.
Thế công của anh ta đã bị phong tỏa.
Lực lượng của anh ta bị Lâm Dương ngăn cản.
Cho dù Tiếu Minh Hàn muốn dùng sức như thế nào, đều không thể làm cho bàn tay của mình có thể đánh xuống tiếp được…
Bổn phía xôn xao.
“Muốn chết!”
Tiếu Minh Hàn hừ lạnh một tiếng, hai tay đồng thời dùng sức, phóng thích lực lượng kỹ xảo, tạo áp lực cho Lâm Dương, đồng thời đá một phát vào bụng Lâm Dương.
Một chuỗi động tác được hoàn thành trong nháy mắt, căn bản làm cho người ta phản ứng không kịp.