Chương :
“Xem ra nếu tôi không lấy ra chút bản lĩnh, sợ là lại bị bác sĩ Lâm xem thường nữa rồi!”
Tiếu Minh Hàn lau máu tươi trên khóe miệng, lại cất bước lần nữa, vọt về phía Lâm Dương.
Nhưng lần này, hai cánh tay của anh ta đã biến thành màu đen kịt, khí công đen tuyền tản ra, làm người xem da đầu cũng run lên.
“Tử độc!”
Tiếu Minh Hàn quát khẽ.
Độc trên cánh tay lại như có linh tính nhảy lên, từ trên tay Tiếu Minh Hàn nhào về phía cơ thể Lâm Dương.
Lâm Dương nheo mắt, lập tức dùng kim châm cứu ngăn cản.
Nhưng lúc này thế công của Tiếu Minh Hàn quả thực có thể nói là như mưa bão, không thể ngăn cản.
Người vừa tới gần, nắm đấm nện xuống như mưa.
Bịch bịch bịch bịch…
Tiếng đấm đá vang lên liên tục.
Nắm đấm hung hăng đánh về phía Lâm Dương.
Mà ngay khi năm đấm đánh tới Lâm Dương, một đạo bóng đen quỷ dị từ hai tay Tiếu Minh Hàn nhảy lên, hung hăng đánh vào người Lâm Dương.
Lâm Dương giật mình, đưa tay ngăn cản.
Nhưng sau khi bóng đen chạm vào tay, anh mới phát hiện ra đây là chất lỏng!
Độc dịch!
“Anh chống đỡ được phấn độc của tôi, nhưng liệu anh có thể chống đỡ được độc dịch tôi tốn sức mấy năm để tinh luyện được không?”
Tiếu Minh Hàn cười lạnh, điên cuồng buông một câu khiêu khích, hai tay mở ra rồi khép lại, độc dịch trên cánh tay lại ngưng hóa thành một con độc long, hung ác đánh thẳng về phía Lâm Dương.
Người xung quanh ngây người nhìn về phía bên này.
Cảnh tượng này quá kinh người.
Mọi người chỉ thấy độc long đen kịt kia điên cuồng lao về phía Lâm Dương, độc dịch bắn tung toé đủ để ăn mòn bất kì kim loại hay ngọc thạch nào, độc dịch rơi xuống ăn mòn mặt đất đến gồ ghề, cảnh hoang tàn khắp nơi.
Độc này cũng không phải là sẽ trực tiếp giết chết Lâm Dương bằng thuốc độc, lấy mạng Lâm Dương, mà là trực tiếp làm tê liệt cơ bắp và tứ chỉ của Lâm Dương, làm anh không thể nhúc nhích, mất đi năng lực chiến đấu.
Cứ đánh mãi đánh mãi, Lâm Dương cũng chỉ cảm thấy tứ chỉ vô cùng đau nhức không có lực, cho dù là ra quyền hay là thu chưởng, đều trở nên vô cùng yếu ớt.
Cuối cùng.
Bụp!
Tiếu Minh Hàn đấm trúng ngực Lâm Dương, độc long kia nhanh chóng chui vào vị trí trái tim của anh.
Xoạt!
Một làn khói độc ngút trời bắn ra.
Độc long biến mất.
Nhưng đại đa số độc khí cuối cùng vẫn bị Tiếu Minh Hàn đánh vào trong ngực Lâm Dương.
Lâm Dương liên tiếp lui về phía sau hơn mười mét, mãi cho đến khi phần lưng dựa vào một cây đại thụ mới dừng lại.
Mà ngay khoảnh khắc lưng anh đụng vào đại thụ.
Cây đại thụ vốn xanh tốt héo rũ trong nháy mắt, chỗ bị Lâm Dương đụng vào đen thui, mục nát thối rữa.
Mọi người trợn mắt há miệng kinh ngạc.