Chương :
Lâm Dương không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm lên người Tiếu Minh Hàn.
Hai mắt Tiếu Minh Hàn mê mang.
Đột nhiên, anh ta như ý thức được cái gì đó, sắc mặt đại biến, vội giật mạnh áo của mình ra Mới phát hiện trên lồng ngực của mình đã xuất hiện một vết tích giống như mạng nhện độc!
Những vết tích chất độc này giống như gân xanh, trải rộng trên lồng ngực của anh ta, như một tay, bao trùm lấy vị trí trái tim.
“Hả?”
“Đây là…”
Người xung quanh kinh hô.
Sắc mặt của Tiếu Minh Hàn cũng đột nhiên biến đổi.
Anh ta vội vàng lấy ra một cây kim bạc, ghim vào ngực mình, Đến lúc rút kim bạc ra, mới phát hiện kim bạc đã biến thành màu đen.
“Độc đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng rồi sao?” Tiếu Minh Hàn ngơ ngác tự lẩm bẩm, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Dương: “Anh hạ độc khi nào?”
Cho tới bây giờ đều là Tiếu Minh Hàn lặng yên không một tiếng động hạ độc người s khác!
Anh ta đã bao giờ bị người khác lặng yên không một tiếng động hạ độc đâu cơ chứ?
Có thể giấu diếm được Tiếu Minh Hàn!
Thủ đoạn này của Lâm Dương, quả thực có thể nói là quá vi diệu.
“Lúc anh hạ độc tôi.” Lâm Dương nhàn nhạt nói.
“Lúc tôi hạ độc anh?” Tiếu Minh Hàn sững sờ, hiển nhiên không thể hiểu nổi.
Lại nghe Lâm Dương giải thích: “Độc, vốn là một con dao hai lưỡi! Lấy độc trị độc, thì có thể tạo ra thuốc giải, dùng độc hại người, cũng tự bị trúng độc! Anh muốn hạ độc tôi, anh cũng phải đụng vào độc, tôi nghĩ có lế anh đã sớm áp dụng biện pháp phòng hộ, cho nên anh mới không bị ảnh hưởng gì bởi chất độc của mình, nhưng anh lại không biết tôi có thể lợi dụng thuốc bột trong tay mình tiến hành tổng hợp với chất độc của anh, làm cho loại độc vốn không có tác dụng gì với anh lại cắn trả lại anh! Bây giờ loại độc trên ngực anh, chính là tới từ bản thân anh!
Đương nhiên, nó vẫn có chút khác với loại độc mà anh sử dụng để tấn công tôi đấy, vì vậy thuốc giải của anh không giải được loại độc này đâu!”
Nghe Lâm Dương nói vậy, bốn phía xôn xao một mảnh.
“Dùng độc của độc hoàng để hạ độc độc hoàng… Thật không thể tin nổi!”
“Xem ra độc thuật của bác sĩ Lâm càng cao hơn một bậc rồi!”
“Đây chính là thực lực của bác sĩ Lâm sao?”
/ Tiếng cảm thán không ngừng vang lên.
“Nếu như hôm nay không tiêu diệt được bác sĩ Lâm này, ngày sau nhất định sẽ thành mối nguy hại lớn của Trường Cổ chúng ta!”
Công Tôn Đại Hoàng nhìn Lâm Dương, nghiêng đầu nói: “Bảo tất cả mọi người chuẩn bị đi!”
“Vâng!”
Tiếu Minh Hàn hít một hơi thật sâu, lại nhìn về phía Lâm Dương, trong mắt đã không còn sự ngạo mạn nữa, mà tất cả đều là cảnh giác và kiêng kị.
“Thật đúng là bác sĩ Lâm! Lại có thể dùng chính độc của tôi để đánh bại tôi! Bội phục bội phục! Nhưng mà tôi vẫn chưa thua, độc này, còn không làm gì được tôi!”
Vẻ mặt Tiếu Minh Hàn dữ tợn, anh ta còn muốn tái chiến.
Đây là trận chiến Thiên Kiêu.
Bốn phía có vô số người đang nhìn.
Anh ta không thể thất bại, càng không thể lùi bước.
Nếu không thì sẽ thân bại danh liệt, Việt Nam này cũng sẽ không có chỗ cho anh ta dung thân!