Chương :
“Hành y cứu đời, cứu vô số người, nhưng khi giết người… cũng không hề qua loa chút nào!”
“Bác sĩ Lâm thật đáng sợ.”
“Quyết không thể nào trêu chọc bác sĩ Lâm này! Chắc chắn không thể đụng đến Dương Hoal”
“Trường Gổ chính là kết cục đó!”
Mọi người không ngừng run sợ, hoàn toàn khiếp sợ.
Nghe thấy mấy người thuộc những dòng họ lớn bàn tán, lúc này Bạch Thiếu Quân mới ý thức được Lâm Dương đã đạt được mục đích rồi.
“Chuyện hôm nay chắc chắn sẽ làm chấn động giới võ thuật nước ta, chấn động người “g: / trong giới võ thuật thế giới, ai dám không sợ anh ta? Giờ còn ai dám trêu chọc anh tai”
Bạch Thiếu Quân lẩm bẩm.
“Cũng không biết… Công Tôn Đại Hoàng có thể sống qua hôm nay không…”
Một chiếc Mercedes cấp S có rèm che chạy như bay trên đường quốc lộ, vận tốc đạt đến km/h, cũng may là kỹ thuật lái xe của tài xế không tệ, luồn lách qua dòng xe trên đường cũng không gặp chuyện gì không may, nhưng mà lại khiến rất nhiều tài xế đi đường sợ đến toát mồ hôi hột, chửi ầm cả lên.
“Lái nhanh lên, lái nhanh lên!”
Công Tôn Đại Hoàng trên xe vừa cầm máu cho mình vừa gào thét.
– / “Ngài Công Tôn à, tôi… Tôi đã chạy nhanh nhất có thể rồi, còn nhanh nữa… xe sẽ lật mất…” Tài xế cũng vô cùng căng thẳng, hai tay bám chặt lấy tay lái, run rẩy nói.
“Lật rồi tính tiếp! Mau, lái nhanh thêm một chút!” Công Tôn Đại Hoàng la lớn.
Lúc này ông ta đã là chim sợ cành cong.
Ông ta không biết lúc nào thì Lâm Dương có thể đuổi tới.
“Ngài Công Tôn, chúng ta đi đâu đây?”
Tài xế run run hỏi.
Công Tôn Đại Hoàng ngẩn ra, lông mày ông ta nhíu chặt, vẻ mặt khó coi.
Lúc này ông ta đi đâu được chứ?
Quay về Trường Cổ ư?
Người của Trường Cổ tất cả đã bị ông ta đưa đến đầm Ám Long rồi, lúc này Trường Cổ trống rỗng, cho dù bây giờ có quay lại thì cũng không thể đánh lại được bác sĩ Lâm!
Đến lúc đó khi bác sĩ Lâm tìm đến tận cửa thì chỉ có con đường chết.
Làm sao bây giờ?
Lần này phải làm thế nào bây giờ?
Công Tôn Đại Hoàng lo đến cả người toát mồ hôi lạnh.
Bỗng nhiên.
Kít Ô tô phanh gấp, lốp xe ma sát với mặt đường tạo ra một âm thanh chói tai.
Công Tôn Đại Hoàng ngả mạnh về phía trước, ông ta vội vàng bám lấy ghế tựa phía sau, cuối cùng mới không bị bay ra ngoài.
Đợi sau khi xe dừng hẳn, ông ta lập tức mắng: “Ông làm gì vậy? Ai cho ông dừng lại?”
Tài xế không nói gì, chỉ trợn to mắt nhìn về phía trước.
Công Tôn Đại Hoàng đưa mắt nhìn lại, bỗng nhận ra xe mình bị chiếc xe có rèm che khác mạnh mẽ chắn lại.
“Là người của Dương Hoa sao?”
Công Tôn Đại Hoàng ngẩn ra.
“Yên tâm, ngài Công Tôn, chúng tôi không phải là người của Dương Hoa, chúng †ôi đến cứu ông!”
Cửa xe vừa mở ra, một người đàn ông đeo kính râm mỉm cười nói.