Chương :
“Vậy càng dễ cho tôi, nhà họ Khánh chúng tôi bắt kẻ thù cho bác sĩ Lâm, chúng tôi chỉ cần tặng ông cho Bác sĩ Lâm, đó chính là công lớn, bác sĩ Lâm thưởng to cho chúng tôi! Mặc dù kém hơn việc kế thừa Trường Cổ, nhưng dù sao chúng tôi cũng có lợi, ông cảm thấy thế nào?”
“Khánh Nam Dương! Ông là con cáo già giảo hoạt!”
Công Tôn Đại Hoàng hét to đầy lạnh lẽo.
“Ha ha, tôi chỉ là một người làm ăn thôi!”
“Được thôi! Kế thừa Trường Cổ, tôi sẽ giao lại toàn bộ cho ông! Ông lập tức đưa tôi địU “Không thành vấn đề! Ngài Công Tôn!”
Một chiếc xe taxi ngừng trước một biệt thự sang trọng.
“Thưa anh, đã đến nơi!” Tài xế tủm tiÌm cười.
Lâm Dương móc hai tò tiền trong túi đưa tới, sau đó nhanh nhẹn xuống xe.
Có hai người mặc vest đen đứng trước cửa biệt thự bảo vệ, còn có một tên quản gia mặc đồ màu nâu.
Quản gia rất trẻ, đeo kính, sau cặp kính ấy là đôi mắt khôn khéo.
Thấy Lâm Dương tới, quản gia lập tức tiến lên.
“Chủ tịch Lâm! Sao anh lại đến đây? Sao lại không gọi thoại trước thông báo một tiếng chứ? Tôi gọi chủ nhân chuẩn bị đã! Nào nào nào…
Anh chậm một chút.”
Quản gia nhiệt tình chào hỏi.
“Công Tôn Đại Hoàng đâu?” Lâm Dương hỏi.
“Ai cơ?” Quản gia sửng sốt một chút.
“Công Tôn Đại Hoàng.”
Lâm Dương nhìn chằm chằm anh ta.
Quản gia ngớ ngần, mặt đầy mê mang và khó hiểu: “Chủ tịch Lâm, tôi không biết anh đang nói gì, cái gì mà Công Tôn Đại Hoàng? Tôi không biết…”
Than Lâm quan sát anh ta một vòng, sải bước vào trong.
“Gọi chủ nhân của các người đến đây gặp ta!”
“Dạ, vâng…
Quản gia vội vàng chạy xuống.
Lâm Dương tìm một vòng nhà họ Khánh, nhưng không thấy bóng dáng Công Tôn Đại Hoàng đâu cả, khi ra bãi đậu máy bay phía sau trang viện, anh tiến lên mấy bước, vuốt nhẹ vị trí đỗ máy bay, chân mày nhíu chặt.
“Chủ tịch Lâm! Sao đột nhiên anh lại tới đây? Làm tôi không kịp chuẩn bị gì cải” Khánh Nam Dương chạy bước nhỏ tới, đáng vẻ hết sức sợ sệt cúi người với Lâm Dương, sau đó nói với quản gia: “Nhanh, nhanh gọi hết người trong nhà về, lập tức bảo phòng bếp chuẩn bị rượu thơm đồ ăn ngon, đón gió tẩy trần cho chủ tịch Lâm!” “Dạ, chủ nhân!” Quản gia gật đầu, chạy xuống.
“Không cần đâu Khánh Nam Dương! Chắc ông cũng biết mục đích tôi đến đây là gì nhỉ.”
Lâm Dương nhàn nhạt nhìn ông ta.
“Mục đích?” Đầu óc Khánh Nam Dương mơ hô, thấy lạ mà hỏi: “Chủ tịch Lâm, ngài tới đây…
để làm gì?” “Công Tôn Đại Hoàng ở đâu?” Lâm Dương.
hỏi.
“Công Tôn Đại Hoàng? Chủ tịch Lâm, tôi không biết…”
“Chiếc trực thăng vừa được dùng đứng chứ? Máy vẫn còn nóng! Nếu như tôi đoán không lâm, nó vừa bay đến sân bay một chuyển, đúng không?” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Khánh Nam Dương ngẩn ra, mỉm cười nói: “Chủ tịch Lâm quả nhiên lợi hại, chiếc trực thăng mới bay từ sân bay về, nhưng là quản gia đến sân bay đón người thôi.”
“Không phải đưa Công Tôn Đại Hoàng đi à?”