Chương :
Khánh Nam Dương ngơ ngác nhìn anh, sau đó ông ta cười thành tiếng: “Chủ tịch Lâm! Chiêu lấy lui làm tiến này của ngài quả thực tuyệt diệu, ngài cho rằng biểu hiện không quan tâm Dương Hoa là tôi sẽ bị anh lừa sao?”
“Ông không tin à?”
Lâm Dương lấy điện thoại từ trong túi ra, trực tiếp gọi cho Mã Hải, cũng mở loa ngoài.
“Chủ tịch Lâm, có gì dặn dò?” Đầu kia điện thoại vang lên giọng nói của Mã Hải.
“Ông cứ nghe đi!”
Lâm Dương nói một câu, sau đó nói với Khánh Nam Dương: “Giọng của Mã Hải, chắc ông biết chứ?”
“Chủ tịch Lâm, ngài… ngài muốn làm gì?”
Khánh Nam Dương cảm giác không đúng lắm, gương mặt ướt sũng mồ hôi, giọng điệu nặng nề.
“Tôi diệt Trường Cổ, không phải vì Trường Cổ ham muốn Dương Hoa, mà là bởi vì Trường Cổ đã đụng vào người mà họ không thể đụng! Tôi không thể nào tha thứ!
Nếu như ông cho rằng tôi chỉ vì chút tiền đó của Dương Hoa mà liều mạng với Trường Cổ, vậy ông sai, quá sai rồi!” Lâm Dương nói không cảm xúc.
Khánh Nam Dương ngơ ngẩn, há miệng nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Chỉ nghe Lâm Dương lại nói: ‘Khánh Nam Dương, bây giờ tôi cho ông thêm một cơ hội cuối cùng, lập tức nói cho tôi biết bây giờ Công Tôn Đại Hoàng đang ở đâu! Nếu ông nói ra, những chuyện lúc trước tôi sẽ coi như không xảy ra, nếu như ông còn không chịu nói, vậy thì… Tôi chỉ có thể dùng thủ đoạn để xử lý chuyện này.”
Khánh Nam Dương siết chặt nắm đấm, căn chặt răng, quả nhiên, ông ta đang rất rối.
Công Tôn Đại Hoàng chỉ cho ông ta kế thừa một nửa Trường Cổ, Công Tôn Đại Hoàng đã dặn dò, nếu như ông ta có thể che giấu tung tích qua mười ngày, sẽ giao một nửa còn lại.
So với Dương Hoa, Khánh Nam Dương chắc chắn ao ước có được Trường Cổ hơn.
Nhưng Bác sĩ Lâm cũng không phải người dễ động vào…
Nếu như anh nói thật, vậy nhà họ Khánh không xong rồi?
Khánh Nam Dương chần chừ, vô cùng xoắn xít, không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng ngay vào lúc này, một tiếng kêu vang lên.
“Chủ tịch Lâm, chúng tôi nói rồi, chúng tôi không biết Công Tôn Đại Hoàng ở đâu!
Ngài có hỏi bao nhiêu cũng vô ích thôi! Nếu như ngài muốn diệt nhà họ Khánh, vậy anh cứ làm đi! Nhưng hậu quả thế nào, tự ngài biết rõ, tôi không tin ngài sẽ phá hủy Dương Hoa ngay lập tức!”
Lời này vừa nói xong, Lâm Dương lập tức nhìn về phía phát ra giọng nói.
-. / Là một người trẻ tuổi mặc vest.
Người đó đeo kính, nhìn nho nhã lịch sự, gương có mấy phần khôn khéo và cơ trí.
“Cậu ta là ai?” Lâm Dương thờ ơ.
“Con trai tôi, Khánh Nam Thành!” Khánh Nam Dương khàn khàn giọng.
“Vậy ông đồng ý với quan điểm của con trai ông hả?”
“Con trai tôi là du học sinh của đại học Cambridge, từ nhỏ đã thông minh, ánh mắt nhìn xa trông rộng, rất nhiều chuyện của nhà họ Khánh đều do nó quyết định thay tôi, chuyện này, tôi nghe nó.” Giọng nói của Khánh Nam Dương nặng nề.
“Ông chắc chắn chứ?”
“Chủ tịch Lâm! Tôi thấy anh nên lý trí chút!”
“Các người có vẻ không tin tôi vì diệt nhà họ Khánh mà từ bỏ Tập Đoàn Dương Hoa ư?
Tốt lắm, đã như vậy, vậy tôi sẽ tỏ rõ thái độ cho các người rõ!”
Lâm Dương lạnh lùng nói, sau đó nói vào điện thoại: “Mã Hải, nghe thấy rồi chứ?”