Chương :
“Được rồi! Ba sẽ nghe lời con, sẽ theo chủ tịch Lâm đấu một lần. Đợi sau khi nhà họ Khánh chúng ta chiếm được Trường Cổ, trở nên lớn mạnh thì sẽ không phải sợ tên họ Lâm này nữa!” Khánh Nam Dương khế nghiến răng nghiến lợi, đưa ra quyết định.
Khánh Nam Dương đứng dậy, nhìn chằm chằm Lâm Dương: “Chủ tịch Lâm! Việc đã đến nước này, Khánh Nam Dương tôi cũng không có gì để nói. Tôi chỉ muốn khuyên chủ tịch Lâm một câu, mọi chuyện cũng không cần quá mức kích động, kích động qua đi thì người hối hận sẽ là chính mình thôi!”
“Cho nên ý là các người vẫn không bằng lòng?”
“Bác sĩ Lâm, nhà họ Khánh chúng tôi cũng không phải kiểu dễ dàng bị hù dọa đến thế!”
“Nói vậy là tôi có thể ra tay được rồi đúng không?” Lâm Dương nói.
“Được chứ, bác sĩ Lâm, mời anh cứ tự nhiên!” Khánh Nam Thành nhẹ nhàng nhún vai, tỏ ra không thèm để ý.
Anh ta thấy Lâm Dương cơ bản sẽ không thể động đến nhà họ Khánh!
Trừ khi anh điên rồi!
Diệt nhà họ Khánh thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Dương Hoa kề cận với sự sụp đổ, lại không có chỗ nào tốt! Ngược lại sẽ dẫn đến vô số hậu họa, anh ta tin chắc Lâm Dương là một người thông minh, sẽ biết phải chọn lựa thế nào.
Lâm Dương không nói gì nữa, nhìn chòng chọc Khánh Nam Thành, đi thẳng tới.
“Nam Thành!” Khánh Nam Dương cảm thấy có gì đó không ổn, nghiêng người kêu lên.
“Không có chuyện gì đâu ba, chúng ta phải giữ thái độ kiên định! Kiên trì không buông tha, chắc chắn bác sĩ Lâm sẽ từ bỏ!
Bây giờ chính là thời điểm quyết định, nếu tinh thần ai yếu, buông lỏng ý chí thì người đó sẽ thua.” Khánh Nam Thành nhỏ giọng cười nói.
Khánh Nam Dương suy nghĩ một lát rồi yên lặng gật đầu.
Khánh Nam Thành đã từng học ngành †âm lý học ở Cambridge.
-. m Đừng thấy anh ta còn trẻ, nhưng ở phương diện nhìn người, có đôi khi anh ta còn nhìn rõ hơn cả Khánh Nam Dương.
Nhưng vào lúc này, sắc mặt quản gia trắng bệch, vội vàng chạy đến phía trước.
“Ông chủ, đã xảy ra chuyện rồi!”
“Xảy ra chuyện sao? Xảy ra chuyện gì hả?” Khánh Nam Dương giật mình hỏi.
Quản gia vội vàng giơ điện thoại ra.
Khánh Nam Dương nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, vẻ mặt cứng đờ, chậm chạp đưa điện thoại áp lên tai.
“Alo…”
“Chủ tịch, vừa có một nhóm người của Dương Hoa đến công ty, nói muốn làm thủ tục chuyển giao với chúng ta, hơn nữa bắt đầu chuyển dời một bộ phận lớn cổ phần -. sự sang cho chúng ta, rốt cuộc chuyện này là sao ạ?” Ở bên điện thoại bên kia là giọng của người phụ trách tổng công ty làm việc cho nhà họ Khánh.
Khánh Nam Dương trợn tròn mắt, ông ta ngây ngẩn mấy giây, vội quát: “Không cần nhận! Không được nhận! Trả lại hết đi! Nhanh trả lại!”
“Vâng, vâng…”
Người ở đầu bên kia điện thoại càng hoảng sợ, cúp điện thoại.
Người nhà họ Khánh không hiểu gì cả.
“Ba à, ba làm sao vậy?” Khánh Nam Thành ở bên cạnh nhíu mày hỏi.
Nhưng Khánh Nam Dương lại không quan tâm, mà lại vội vàng nhìn về phía Lâm Dương.
“Chủ tịch Lâm! Tôi sai rồi, tất cả đều sai!”
Khánh Nam Dương vội vàng kêu gào.