Chương :
Nhưng lại nhìn thấy Khánh Nam Dương bước tới quỳ gối trước mặt Lâm Dương, ông ta đau đón nói: “Chủ tịch Lâm, cầu xin ngài thả con tôi ra! Cầu xin ngài!”
“Khánh Nam Dương, nhà họ Khánh của ông đáng lễ phải nhận được tin tức của Dương Hoa mới đúng chứ?
Ngay lập tức các người sẽ được ngồi chưng thuyền với Dương Hoa.”
Biểu cảm trên mặt Lâm Dương không thay đổi nói.
“Không! Chủ tịch Lâm, tôi không cân Dương Hoa, tôi không muốn gì cải! Tôi chỉ muốn con trai tôi bình an vô sự! Chủ tịch Lâm! Chỉ cần ngài bằng lòng thả cơn trai tôi ra! Tôi săn lòng nói cho ngài biết tưng tích của Công Tôn Đại Hoàng!” “Ông ta ở đâu?” “Trên một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương! Đó là một hòn đảo tư nhân, thuộc về nhà họ Khánh của tôi!” Khánh Nam Dương vội nói.
“Sắp xếp người đưa tôi đi ngay.”
“Được! Chủ tịch Lâm!” Khánh Nam Dương liên tục gật đầu rồi quát với quản gia.
Quản gia chạy xuống thu xếp.
“Chủ tịch Lâm, vài phút nữa ngài có thể xuất phát.” Khánh Nam Dương thận trọng nói.
“Tốt lắm.”
Lâm Dương gật đầu, sau đó buông lỏng tay ra.
Am!
Khánh Nam Thành trực tiếp trượt khỏi lòng bàn tay anh và ngã xuống mặt đất.
Anh ta ôm lấy cổ mình, thở hổn hển, sặc sua ho không ngừng, trên cổ nổi đầy vệt đỏ tươi.
“Con trai, con không sao chứ?” Khánh Nam Dương vội vàng bước tới, ôm Khánh Nam Thành nói.
“Ba, tay của con… tay của con…’ Khánh Nam Thành nói với khuôn mặt tái nhợt, vừa khóc vừa nói.
“Chỉ là một cánh tay mà thôi, chỉ cần có thể giữ được mạng, không có chuyện gì là không được.” Khánh Nam Dương an ủi nói.
Khánh Nam Thành lặng lẽ gật đầu, trong lòng vẫn là không cam chịu được, khóc ròng.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói thản nhiên từ bên cạnh truyền đến.
“Ai nói, có thể giữ được mạng của mấy người?”
Khi những lời này nói ra, Khánh Nam Dương và Khánh Nam Thành đều sửng sốt.
Cả nhà họ Khánh cũng hoảng lên.
“Chủ tịch Lâm, chuyện này … không phải tôi đã nói cho ngài biết nơi ở của Công Tôn Đại Hoàng rồi sao? Ngài … ngài còn chuyện gì không vừa lòng nữa?” Khánh Nam Dương mở miệng run run hỏi.
“Vậy thì chuyện xảy ra trước đây, cứ quên đi à?” Lâm Dương thờ ơ nói: “Khánh Nam Dương, tôi cho ông một cơ hội nhưng ông không trân trọng! Còn ngụy biện và lừa gạt!
Ông cho rằng tôi có thể buông tha cho ông dễ dàng như vậy sao? “
“Chủ tịch Lâm, trước đây là tôi hồ đồ rồi!
Là lỗi của chúng tôi! Xin hãy ngài tha thứ cho chúng tôi, tôi cầu xin ngài!”
Khánh Nam Dương vội vàng quỳ xuống, quỳ lạy Lâm Dương.
Nhìn thủ đoạn mà Lâm Dương đối phó với Trường Cổ, nhà họ Khánh chắc chắn không dám chống đối Lâm Dương.
Có Trường Cổ làm gương, nhà họ Khánh nhỏ như hạt cát, càng không dám đụng tới bác sĩ Lâm…
“Tôi cũng không phải người nhẫn tâm, như vậy đi, nhà họ Khánh của ông cũng đã trả giá rất nhiều cho Dương Hoa. Tôi sẽ cho ông một cơ hội!” Lâm Dương lấy ra một đồng xu từ trong túi, vuốt trong lòng bàn tay: “Ra mặt phải, tôi sẽ giết hết nhà của ông, mặt trái, coi như chưa có việc gì bỏ qua hết, ông thấy thế nào?”
“Sao?”
Khánh Nam Dương sợ tới choáng váng.