Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang hồ Bách Hiểu Sanh gật đầu, nhìn về phía Hàn Tam Thiên nơi đó, lại nhìn Phù Mãng trên lưng anh, thành kính vỗ vỗ lồng ngực của mình.
Cho nên mọi người nhất thời cũng nhìn về phía Hàn Tam Thiên, vỗ ngực một cái, cùng kêu lên mà nói: "Cảm tạ Phù Mãng, cảm tạ Tam Thiên!"
"Cảm tạ Phù Mãng, cảm tạ minh chủ!"
"Cảm tạ Phù Mãng, cảm tạ Hàn thiếu hiệp!".
Nghe tiếng nói của bọn hắn, Hàn Tam Thiên cũng ngừng lại, nhẹ nhàng vỗ ngực một cái, trong hai mắt tràn ngập vẻ hoài niệm và gửi lời chào đối với Phù Mãng.
"Được rồi, cũng không còn sớm, trước tiên tìm chỗ đặt chân.
"
Hàn Tam Thiên phân phó một tiếng, mang theo đám người hướng về phía xa xa trong rừng đi đến.
Không đến một lát, một đoàn người đi đến trong rừng rậm, tìm được một sơn động đơn giản.
Đối với sơn động này, giang hồ Bách Hiểu Sanh không thấy hài lòng lắm.
Bởi vì quá mức tùy ý, cũng không phải chỗ tốt để ẩn nấp.
Nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, anh có thể hiểu được kinh ngạc của giang hồ Bách Hiểu Sanh, người của núi Lam Sơn ở trong thành, tìm một chỗ kín đáo che giấu hành tung mới là tốt nhất.
Nhưng mà Hàn Tam Thiên cho rằng, cũng bởi vì bên trong là người của núi Lam Sơn, là Lục Nhược Tâm, cho nên dưới mí mắt của nàng không cần thiết che giấu hành tung, dù sao thì nàng cũng có thể phát hiện ra được.
Nhìn Hàn Tam Thiên như thế, giang hồ Bách Hiểu Sanh không nhiều lời, lấy địa đồ ra nghiên cứu với Đỗ Nhất Sinh.
Giang hồ Bách Hiểu Sanh nói.
Hàn Tam Thiên gật đầu, thời gian dài ở chung đã ăn ý mười phần, hầu như không cần nhiều lời, sự an bài của giang hồ Bách Hiểu Sanh cũng đã là suy nghĩ trong lòng anh.
Trong tay khẽ động, Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng để thi thể của Phù Mãng trên lưng xuống, rồi mới dùng một tầng năng lượng nhàn nhạt bao trùm hắn:
.