Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Không cần, ta chỉ là một người nho nhỏ trong nhà họ Phương, làm sao có tư cách để Hàn đại hiệp mời rượu chứ?" Phương Khôn cũng không quay đầu lại lạnh giọng mà nói.
Hàn Tam Thiên nhìn hắn tính tình quái gở, nhưng không tức giận, dù sao hắn cũng đã cứu toàn bộ người trong tiểu trấn, chỉ là điểm này, Hàn Tam Thiên cho rằng chén rượu này xứng đáng kính hắn, cũng không phải nghe theo chỉ huy của Lục Nhược Tâm.
Nhìn Hàn Tam Thiên vẫn giơ chén rượu như thế, không ai lên tiếng, ngay cả Phương Khôn cũng có chút xấu hổ:
"Muốn ta uống cũng có thể, quỳ xuống nói xin lỗi ta.
" Nghe xong lời này, Hàn Tam Thiên lập tức lộ vẻ khó chịu, đặt chén rượu xuống bàn, liền muốn trực tiếp ngồi xuống.
Uống hay không uống, nếu không phải xem.
trọng mạng người ở thị trấn nhỏ nơi biên giới này, Hàn Tam Thiên mới không thèm phản ứng lại với hắn.
Lục Nhược Tâm vội vàng nhẹ tay bắt được chén rượu Hàn Tam Thiên đang muốn đặt xuống, liếc mắt nhìn Phương Khôn, lạnh nhạt nói:
"Phương thiếu gia, rất nhiều chuyện phải có chứng có mực.
Có bậc thang thì nên biết leo xuống, bằng không thì người mất mặt chỉ có thể là ngươi.
"
Nghe Lục Nhược Tâm lên tiếng, khí nộ kiêu ngạo của Phương Khôn kẹt ở yết hầu, nghĩ là nên uống, dù hắn không nguyện ý nhưng nếu không uống thì tất nhiên Lục Nhược Tâm sẽ không vui vẻ.
Đang lúc khó xử, thủ hạ bên cạnh nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Thiếu gia, ta
thấy người cứ uống đi, người và Hàn Tam Thiên cũng coi như có chút duyên phận, coi như là người ta mời ngươi rượu mừng đi.
"
Nghe nói như thế, trên mặt Phương Không lập tức lộ ra một tia thoải mái, đột nhiên đứng lên, nâng chén rượu của mình:
"Được, vậy chén rượu này ta uống.
"
"Xem ra, lễ vật vừa rồi người cũng không phải rất hài lòng.
"
"Lại cho ngươi một món lễ vật tốt.
"
.