Chàng Rể Trường Sinh

chương 376: “được, các người cứ đợi đấy”,

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc dù Thổ Bồi mặc áo choàng đen nhưng lại đeo mặt nạ quỷ khiến người ta có cảm giác khó chịu, đặc biệt là những người này đều là học sinh, vốn dĩ nhát gan, lúc này thấy Thổ Bồi thì khựng lại, không ai dám đi về phía trước.

Đình Đình nghe tin Đinh Tuyết tới thì cũng đi đến, thấy mấy người bên cạnh Đinh Tuyết thì bật cười lạnh lùng: “Đinh Tuyết, cậu hay đấy, để bọn tôi đợi một mình cậu”.

“Thật xin lỗi mọi người, do mình không tốt, mình sẽ mời mọi người ăn cơm chuộc lỗi sau nhé”.

“Cắt, một kẻ nghèo kiết xác như cậu mà đòi mời cơm sao? Lẽ nào tìm được hoàng tử giàu có rồi”, nói rồi, Trương Đình nhướng mày khiêu khích Vương Siêu, nhếch miệng mỉa mai. Đinh Tuyết tìm được chàng trai giàu có thì có khác gì cắm sừng Vương Siêu.

Lúc này một cô gái đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt kỳ quái: “Đinh Tuyết, cậu nhìn lại đám bạn của cậu xem, lại còn mặc áo choàng đeo mặt nạ, chơi trò thần bí à?”

Advertisement

“Sao, có ý kiến gì à?”, Đinh Tuyết còn chưa trả lời thì Thổ Bồi đã lên tiếng, giọng nói đầy u ám khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Lúc này Trương Đình cũng thấy ớn lạnh, cô ta sợ hãi, vô thức lùi về sau, cau mày nói: “Đây là người ở đâu ra vậy? Tổ chức ra hoạt động này là để chúng ta có thể được vui chơi chứ không phải để cậu mang đám bạn lang sói của mình đến làm hỏng tâm trạng của chúng tôi”, Trương Đình hằn học nhìn Đinh Tuyết.

Đinh Tuyết thực sự bị chọc tức, mắt cô đỏ lên. Đinh Dũng thấy vậy thì đi đến vỗ vai Đinh Tuyết, sau đó nhìn Trương Đình mà lạnh giọng: “Cô là ai? Là hướng dẫn viên à?”

“Không phải….”, Trương Đình sững người, vô thức lắc đầu.

Advertisement

Thế nhưng cô ta còn chưa phản ứng lại thì Đinh Dũng đã hắng giọng: “Đã không phải hướng dẫn viên thì liên quan gì đến cô? Vả lại, lần này trường cho phép dẫn người trong gia đình cùng đi kia mà”.

Lời của Đinh Dũng khiến Trương Đình đỏ tái mặt, cô ta nắm chặt tay, nghiến răng.

“Haiz, các người làm gì thế hả, ai cho các người đụng đến con gái tôi?”, thấy con gái bị Đinh Dũng chèn ép, người phụ nữ trung tuổi vội đi tới bảo vệ con gái mình: “Tôi thấy cậu tưởng rằng nho nhã lắm, ai ngờ lại cục súc như vậy? Các người là cái thá gì, có tin một câu nói của tôi khiến các người không vào được núi không hả?”

Nghe mẹ Trương Đình nói vậy, mọi người đều bàn tán xôn xao. Trương Đình ở trường rất nổi tiếng vì bố mẹ cô ta là thành viên hội đồng quản trị, nếu như không phải tính cách cô ta quá khó ưa lại thêm bình thường nhân duyên không tốt thì sao cô ta có thể không lọt top khoa khôi được.

“Xin lỗi, tôi không biết bà là ai. Tiểu Tuyết, em đi báo danh với hướng dẫn viên, hỏi bọn họ xem có lên kia không, nếu không lên kia thì chúng ta đi trước”.

Đúng lúc này, cậu thanh niên hướng dẫn viên đẹp trai đi tới, nhìn thấy Đinh Tuyết thì hỏi: “Các em đến lúc nào thế?”

“Chúng em mới tới ạ”, thấy cậu thanh niên hướng dẫn viên, Vương Siêu chủ động nói: “Xin lỗi anh, để anh và các bạn phải đợi lâu rồi ạ”.

“Không sao, đến là tốt rồi”, cậu hướng dẫn viên kia cười nói, sau đó nhìn sang Đinh Dũng và Hàn Phương Nhiên, đặc biệt khi thấy Hàn Phương Nhiên, cậu ta ngừng một lúc rồi mới hỏi: “Mấy vị đây là?”

“Đây là anh trai em, đây là chị dâu em”, Đinh Tuyết giới thiệu, sau đó nhìn sang Thổ Bồi, do dự một lát: “Đây cũng là một người anh trai của em”.

Nghe vậy, cậu hướng dẫn viên kia mới gật đầu, tươi cười nhìn sang Thổ Bồi một lát rồi mới nhìn Đinh Dũng mà giơ tay: “Chào anh, tôi là Lưu Diệp, là hướng dẫn viên lần này, cũng là giáo vụ của Đinh Tuyết”.

“Chào anh, tôi là Đinh Dũng”, Đinh Dũng gật đầu, bắt tay Lưu Diệp.

“Mọi người đã tới đông đủ cả rồi thì chúng ta lên núi thôi”, Lưu Diệp cũng không chần chừ thêm, vừa đi vừa lẩm nhẩm: “Không biết hôm nay thế nào mà người đến lại ít vậy”.

Nghe vậy, Đinh Dũng liền cau mày. Anh nhìn ngọn núi, mặc dù vẫn hoài nghi nhưng cố kiềm chế thắc mắc trong lòng.

Trương Đình thấy thầy giáo của mình bỏ qua cho Đinh Tuyết thì hằn học, mẹ cô ta vội an ủi: “Đương nhiên không thể bỏ qua, bọn họ nhất định phải xin lỗi chúng ta”.

Trên thực tế, Đinh Tuyết cũng không hề tới muộn mà do bọn họ đến quá sớm cho nên mới thấy thời gian trôi qua lâu.

Lưu Diệp đương nhiên biết mẹ của Trương Đình là ai, bà ta là một trong những cổ đông của trường, người khác có thể cậu ta không sợ nhưng vị này cậu ta thật sự không dám đụng vào. Nghĩ vậy, Lưu Diệp lại nhìn sang Đinh Dũng với vẻ mặt bất lực, định nói gì lại thôi.

Cậu ta không muốn thấy Đinh Tuyết bị mất mặt trước nhiều người như vậy nhưng mẹ của Trương Đình thì cậu ta lại không dám đụng vào, nếu không thì cậu ta đừng mong làm tiếp công việc này nữa.

Thấy vẻ mặt gượng gạo đó của Lưu Diệp, Đinh Dũng mới lên tiếng: “Đã hẹn 11 giờ, giờ mới 11:05 phút, chúng tôi không hề đến muộn, không biết bạn học này có ý định gì với tiểu Tuyết mà dây dưa mãi chuyện này không thôi vậy?”

“Đúng vậy, có chút chuyện nhỏ mà không bỏ qua”.

“Cậu cũng có phải lạ gì tính cách xấu xa của cậu ta đâu, chắc chắn là cố ý lấy cớ thôi. Không giành được vị trí hoa khôi mà”.

Mặc dù tiếng xôn xao của đám nam sinh rất khẽ nhưng vẫn có câu lọt vào tai Trương Đình, cô ta tối sầm mặt nói với mẹ mình: “Mẹ, bọn họ thật quá đáng, mẹ gọi cho chú, con không muốn thấy bọn họ ở núi Thiên Môn nữa”.

“Được, các người cứ đợi đấy”, mẹ Trương Đình lạnh giọng, nhìn giáo viên hướng dẫn với vẻ mặt ngạo nghễ: “Cậu có biết núi Thiên Môn là địa bàn của ai không? Hôm nay không được sự cho phép của tôi thì đừng ai mong lên núi”.

Nói rồi, bà ta rút điện thoại ra gọi vào một số, sau vài câu trao đổi, bà ta bày ra bộ mặt ngạc nhiên: “Gì cơ? Ân thiếu gia cũng ở đó? Thật tốt, chúng tôi đang ở đường lên núi”.

“Hừ, các người cứ đợi đấy, Ân thiếu gia cũng tới đây, hôm nay các người chết chắc rồi”, người phụ nữ trung tuổi chống nạnh, bộ dạng cao cao tại thượng nhìn mấy người phía Đinh Dũng: “Nếu các người đến quỳ xuống xin lỗi mẹ con tôi thì việc này có thể cho qua, nếu không thì đợi Ân thiếu gia đến xử lý các người đi”.

Trương Đình nghe tới Ân thiếu gia thì mừng ra mặt. Cô ta từng nghe mẹ mình nói Ân thiếu gia và nhà mình có mối quan hệ thân thiết, cô ta vẫn luôn muốn theo đuổi người ta nhưng chỉ tiếc vẫn chưa có cơ hội.

Giờ một cơ hội tốt như vậy, đương nhiên phải thể hiện rồi. Thế rồi cô ta liếc nhìn sang giáo vụ của mình làTrương Đình. Trước đây cô ta vẫn cho rằng thầy giáo mình anh tuấn tài hoa nhưng so với Ân thiếu gia lại kém xa một trời một vực.

“Nhà họ Ân”, Đinh Dũng nghe thấy cái tên này thì sững người, trong đầu hiện lên hình ảnh ngang ngược bá đạo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio