Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

chương 512

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

Cái này cũng giống như tang chứng vật chứng đều có đủ vậy.

“Nếu quản gia đã dám nói ra chuyện này thì chắc chắn là có chứng cứ cụ thể. Nếu không, sao một quản gia dám đi đắc tội một cô chủ nhà giàu được!”

“Khi nãy tôi còn cảm thấy cô ta đáng thương, có lẽ là bị hiểu lầm, không ngờ cô ta thật sự là một kẻ vô ơn.”

“Người thế này nên đuổi đi, quá đáng ghét!”

“Cậu Hàn, cậu tuyệt đối không thể nhân từ được, nếu người thế này ở lại nhà họ Hàn, sau này không có ông Hàn áp chế, không phải bọn họ sẽ lên trời luôn sao! Nhất định phải đuổi bọn họ ra ngoài.”

Một vài người làm của nhà họ Hàn cũng lớn tiếng phụ hoạ, dáng vẻ rất chính nghĩa, giống như nếu mẹ con Y Linh không đi, nhà họ Hàn sẽ lập tức bị huỷ diệt trong tay bọn họ vậy.

Đương nhiên người dắt mũi là do Hàn Tiễn Hoa sắp xếp từ trước.

Hàn Tiễn Hoa thầm thấy đắc ý, nhưng anh ta vẫn đang diễn, anh ta muốn thể hiện mình là một chủ nhà tốt bụng có tình có nghĩa.

Hàn Tiễn Hoa cố tình ra vẻ khiếp sợ nhìn Y Linh, đau lòng hỏi: “Em họ, thứ này thật sự là em lấy sao?”

Lúc này Y Linh chỉ cười chế giễu, bây giờ đã có tang chứng vật chứng rồi, dù cô có giải thích cũng có ai tin đâu?

“Anh họ, anh cảm thấy là tôi lấy sao?” Nét mặt Y Linh tái nhợt, trong mắt cũng tràn đầy sự tuyệt vọng.

Hàn Tiễn Hoa vẫn đang diễn: “Em họ, em nói thật đi, nếu không phải em lấy, chắc chắn anh họ sẽ điều tra rõ ràng, lấy lại công bằng cho em.”

Y Linh cười nhạt: “Tôi không lấy, để tôi xem anh họ lấy lại công bằng cho tôi như thế nào.”

Hàn Tiễn Hoa lạnh lùng nhìn cô, không ngờ sắp chết đến nơi mà em họ của anh ta vẫn còn cứng đầu như thế.

Lý quản gia bình tĩnh nhìn mọi người, sau đó có người lạnh lùng giễu cợt: “Đúng là mặt dày vô liêm sỉ, trộm đồ, bây giờ còn có cả chứng cứ, vậy mà vẫn không thừa nhận!”

“Một người thấp kém như thế, nếu còn tiếp tục ở lại nhà họ Hàn, không biết cô ta còn làm ra chuyện gì nữa!”

“Cậu chủ, cậu nhất định phải đuổi tên trộm này ra khỏi nhà họ Hàn!”

“Đúng, cậu chủ, nhất định phải đuổi tên trộm mặt dày này ra ngoài!”

Những khách khứa kia cũng tỏ vẻ rất khinh thường. Trộm đồ bị bắt tại trận mà còn muốn chối, đúng là không có liêm sỉ.

Hàn Tiễn Hoa thấy đến đây là được rồi, lập tức để lộ bộ mặt thật.

“Em họ, lúc còn sống ba đối xử với em không tệ, không ngờ em lại làm ra chuyện trộm gà trộm chó sỉ nhục gia đình thế này!”

“Nể tình là người thân, anh cũng không muốn truy cứu gì.”

“Em đi đi!”

“Sau này các người không còn liên quan gì với nhà họ Hàn tôi nữa!”

Hàn Tiễn Hoa diễn vẻ cắt đứt trong đau khổ, giống như phải khổ sở lắm mới đưa ra quyết định này, nhưng thật ra trong lòng đã vui như trẩy hội từ lâu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio