CHƯƠNG
Tất cả mọi người đều há to miệng, trợn mắt há mồm.
Một thanh niên nào đó tát mạnh một cái lên mặt mình: “Chết tiệt, chẳng lẽ hôm nay tôi mở cửa sai cách? Đợi đấy, tôi phải đi về mở cửa lại một lần nữa!”
“Đây là tình huống gì vậy? Quan hệ của Hàn lão đại khi còn sống với các lão đại này thân thiết đến mức đấy à?”
“Chưa từng nghe nói!”
“Còn nữa, mọi người có phát hiện không, hình như các lão đại rất cung kính với Y Linh.”
“Có, lúc mẹ con Hàn Tiễn Hoa tiếp đón bọn họ ở cửa, bọn họ chỉ tuỳ tiện chào hỏi một câu. Nhưng dường như lại cư xử rất lạ với cô Y Linh!”
“Hơn nữa dường như những lão đại này cũng rất kính trọng tên ngốc thích lo chuyện bao đồng kia.”
“Anh cũng phát hiện ra à? Dù đa số những lão đại này chỉ gật đầu thôi, nhưng có thể nhìn ra thái độ của bọn họ với tên ngốc kia rất khác thường!”
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Tất cả khách khứa, kể cả người nhà họ Hàn cũng đều tỏ vẻ nghi ngờ.
Khổng Vũ nghi ngờ nhìn Trình Kiêu, anh ta cảm thấy Trình Kiêu rất giống một người.
Nhưng anh ta nhanh chóng bỏ đi ý nghĩ này.
Trong trận chiến Âm Thi Môn ngày đó, Trình Kiêu mặc đồ trắng, tựa như tiên giáng trần, hơn nữa lúc đó còn rất hỗn loạn, rất nhiều người đều không thấy rõ khuôn mặt của Trình Kiêu.
Vả lại khí chất của hai người còn khác nhau, lúc đó Trình Kiêu khí phách ngút trời, giương cung bắn Thiên Quỷ, như tiên như thần.
Còn Trình Kiêu bây giờ chỉ là một sinh viên bình thường kiêu căng ngạo mạn, hoàn toàn khác nhau.
Cho nên dù Khổng Vũ có tham gia cuộc chiến kia, anh ta cũng không thể nhận ra Trình Kiêu chính là Trình đại sư.
Vương Hiểu Hi sửng sốt nói: “Đây… Đây là chuyện gì vậy? Những lão đại này thân thiết với Y Linh lắm sao? Sao tớ cảm thấy bọn họ như đang tranh nhau nịnh hót Y Linh vậy!”
“Cậu không nhìn nhầm đâu, bọn họ thật sự đang nịnh hót Y Linh.” Lý Ngôn và Triệu Cương tỏ vẻ cạn lời.
Tôn Mạc nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ những lão đại này biết thân phận thật sự của Y Linh? Không thể nào! Ngay cả bản thân Y Linh cũng không biết, chỉ tình cờ nói có lẽ ba của cô ấy là một nhân vật lớn rất tài giỏi mà thôi.”
Lưu Tào Khang đăm chiêu nói: “Nếu thân phận của Y Linh thật sự giống như cô ấy nói, là con gái riêng của một nhân vật lớn, thì những lão đại này dốc sức lấy lòng Y Linh như thế cũng có thể giải thích được.”
“Vấn đề là ngay cả Y Linh cũng không biết thì sao bọn họ biết được?” Tôn Mạc khó hiểu.
Hàn Tiễn Hoa và Lý Thù Tâm ở một bên đưa mắt nhìn nhau, thầm thấy hoảng hốt.
“Mẹ, chẳng lẽ trước kia ba nói thật? Ba ruột của Y Linh là một nhân vật lớn rất lợi hại?” Hàn Tiễn Hoa nhỏ giọng hỏi.