CHƯƠNG
“Đúng, là cậu đó! Lên đây!” Liễu Tinh khinh thường ngoắc tay với Tảng Đá, thái độ vô cùng phách lối.
Trương Tư Tổ hơi sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Sao có thể! Sao Liễu Tinh lại chọn Tảng Đá! Vô lý quá!”
Liễu Tinh giống như một con voi, còn Tảng Đá là một con kiến, thử hỏi, sao một con voi lại đi chủ động khiêu chiến một con kiến được?
Thắng thua cũng không có tác dụng gì.
Trình Kiêu đảo mắt nhìn về phía một ánh mắt đang oán hận nhìn bọn họ, Vương Vũ Hàm đang cười chế giễu, thấy Trình Kiêu nhìn về phía cô ta thì càng tỏ vẻ đắc ý hơn.
“Trình Kiêu, chắc chắn là vì trước đó các cậu đắc tội Vương Vũ Hàm, Liễu Tinh vì muốn Vương Vũ Hàm vui vẻ nên cố ý trả thù các cậu!” Trương Tư Tổ nghiêm túc nói.
Anh ta phân tích rất đúng, nhưng Trình Kiêu đã đoán được từ lâu rồi.
“Tảng Đá thì không sao, không đánh lại cậu ấy sẽ chủ động chịu thua, quá lắm là mất mặt chút thôi. Hơn nữa Tảng Đá vốn không có thể diện gì.”
“Nhưng cậu tuyệt đối đừng cố chấp, không đánh lại thì cũng phải chịu thua. Nếu không, chắc chắn Liễu Tinh sẽ lợi dụng cơ hội để trả thù cậu!” Trương Tư Tổ nghiêm túc dặn dò.
“Tớ biết rồi.” Trình Kiêu hờ hững nói, tỏ vẻ chẳng hề để tâm.
Trương Tư Tổ không biết làm sao, e rằng Trình Kiêu cũng không nghe lọt tai những gì anh ta nói.
Mấy bạn học bàn tán xôn xao, đa số đều đoán ra nguyên nhân, đều hả hê nhìn Tảng Đá và Trình Kiêu.
Tảng Đá cúi đầu, lúc đi vào sân, anh ta vẫn đang tính toán nên chịu thua vào lúc nào thì hợp lý.
“Bạn học, mời!” Liễu Tinh chắp tay chào, trên khoé miệng còn vương ý cười xấu xa.
Tảng đá run rẩy trong lòng, bỗng cảm thấy nguy hiểm.
Trong trường học, Tảng đá vốn đã là một trò cười. Cho dù bị người khác cười nhạo cũng không sao cả, vì thế lập tức không chút do dự đầu hàng.
“Đợi đã, tôi nhận thua.” Tải ápp Һоlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Các bạn học lập tức mắng chửi: “Lý Lưu Thành, cậu còn chưa đánh đã nhận thua rồi. Có người nào nhát như cậu không hả?”
“Mất mặt thật đấy. Tôi nói rồi mà, đám người Trình Kiêu toàn là những kẻ không biết xấu hổ!” Trương Manh ngồi phía sau, mặt khinh bỉ.
Sau đó, cô ta nhìn về phía Nghiêm Học Văn ngồi hàng sau, vẻ mặt đầy dịu dàng.
Hai người Trương Tư Tổ và Dương Thiên Hữu dùng tay che mặt: “Tảng đá à, biết là cậu muốn nhận thua, nhưng mà ít nhất cậu cũng phải giả vờ khua tay múa chân hai ba cái chứ!”
“Vừa lên đã nhận thua rồi, sau này làm gì còn mặt mũi gặp ai nữa?”
Ngay đến cả đám người Trương Tư Tổ dẫn theo bạn cùng phòng đến cũng không ngóc đầu lên nổi.
Cố Tu Nhiễm trước nay vẫn lạnh lùng cũng ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tảng đá, trong mắt xẹt qua tia chán ghét, ngay đến cả ý nghĩ nhìn tiếp cũng không có.
Vương Vũ Hàm ngây người, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng: “Nhận thua? Không dễ như vậy đâu!”
Trên sân khấu, Liễu Tinh rõ ràng cũng rất sửng sốt.
Thế nhưng, một giây sau, Liễu Tinh lại lộ ra nụ cười kỳ lạ: “Nhận thua ư? Xin lỗi nhé, tôi không chấp nhận! Trừ khi cậu bị tôi đánh cho nằm xuống, hoặc quỳ trên đất dập đầu xin tôi tha cho!”
Nói xong, không đợi Tảng đá hoàn hồn, Liễu Tinh chợt tung nắm đấm về phía anh ta.