CHƯƠNG
Một nam sinh chạy đến kiểm tra tình trạng của Liễu Tinh, hét lớn: “Huấn luyện viên, Liễu Tinh bị thương nặng rồi, e là phải mau chóng đưa đến bệnh viện!”
Vương Vũ Hàm đột nhiên đứng lên, tức giận trách móc Trình Kiêu: “Trình Kiêu, chỉ là một trận so tài, vậy mà cậu lại đánh người ta bị thương nặng! Lòng dạ của cậu độc ác thật đấy!”
“Huấn luyện viên, thầy phải làm chủ công bằng cho Liễu Tinh, xử phạt Trình Kiêu!”
Trên mặt các bạn học sinh đột nhiên lộ ra biểu cảm kỳ lạ, câu nói này sao lại nghe quen thế nhỉ! Đúng rồi, ban nãy không phải Trương Tư Tổ cũng nói như vậy ư? Chỉ có điều, bây giờ cả hai đổi vị trí cho nhau, bên bị thương biến thành Liễu Tinh.
Huấn luyện viên nhìn Trình Kiêu với ánh mắt không tốt lắm: “Trình Kiêu, sao em có thể ra tay nghiêm trọng với bạn học như vậy?”
“…” Lúc này, ngay đến cả một số người bạn đứng về phía Liễu Tinh cũng không xem tiếp được nữa.
Ban nãy, Liễu Tinh đánh bị thương Tảng đá, huấn luyện viên nói là hiểu nhầm. Bây giờ, Liễu Tinh bị Trình Kiêu đánh trọng thương, thì huấn luyện viên lại trách cứ Trình Kiêu.
Cho dù là thiên vị, như vậy cũng quá rõ ràng đi!
Đám người Trương Tư Tổ mặt mày tái mét: “Quá đáng, huấn luyện viên thật sự quá đáng, tớ sẽ lên Bộ giáo dục khiếu nại ông ta!”
Trình Kiêu nhìn huấn luyện viên, không chút sợ hãi nhìn thẳng ông ta, thản nhiên nói: “Tay chân không có mắt, ai bảo cậu ta là đồ rác rưởi chứ!”
Tất cả mọi người lại sững sờ lần nữa, câu này hình như nghe cũng rất quen tai!
Đúng rồi, khi Liễu Tinh đánh Tảng Đá bị thương, chẳng phải cũng nói câu này sao?
Thật sự là Thiên Đạo tuần hoàn, báo ứng xác đáng!
Không ngờ nhanh vậy đã có thể trả lại câu nói này cho Liễu Tinh rồi.
“Hơn nữa, sao tôi cứ cảm thấy Trình Kiêu đang cố ý!” Một bạn học nghi ngờ nói ra.
“May mà Liễu Tinh bị thương rồi, nếu không, để cậu ta nghe được lời cậu ta dùng để giễu cợt người khác lại bị người khác dùng lên trên người mình, e rằng sẽ tức hộc máu.”
Nhưng mà, chắc là bạn học này cũng quên rồi, cho dù Liễu Tinh bị thương, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khả năng nghe!
Cho nên, câu nói của Trình Kiêu, Liễu Tinh nghe không sót một chữ.
Sau đó, Liễu Tinh bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, té xỉu ra đó.
Mấy người Trương Tư Tổ thấy vậy thì vô cùng hả giận, nếu như không phải huấn luyện viên vẫn đứng ở đây, mấy người bọn họ thật sự muốn reo hò chúc mừng.
Sảng khoái, thật sự quá sảng khoái!
Không phải Liễu Tinh cậu ngông cuồng lắm à? Không phải nói chúng tôi là rác rưởi à? Bây giờ không phải ở trước mặt Trình Kiêu, cậu cũng chỉ là rác rưởi thôi sao!
Vương Vũ Hàm tức đến lồng ngực phập phồng dữ dội, lại hét to lần nữa: “Huấn luyện viên, thầy nghe đi, cậu ta đánh người ta bị thương rồi mà còn lên tiếng nói lời sỉ nhục, nếu như loại người này không bị trừng trị, đúng là lẽ trời khó dung!
Huấn luyện viên trừng mắt nhìn Vương Vũ Hàm, cô ta là muốn không trâu bắt chó đi cày à!
“Ngồi xuống, xử lý thế nào là chuyện của tôi, không cần em bận tâm vớ vẩn!” Huấn luyện viên lạnh lùng quát một tiếng.