CHƯƠNG
Đống sợi tơ đen đó còn liên tục di chuyển dựa theo hành động của Y Linh, một lần có cả hàng tỉ sợi di chuyển, với tu vi của Trình Kiêu cũng không thể nào đếm hết.
“Những đốm sáng đó là tinh nguyên của thần hồn và mạng sống, những sợi tơ đó là máu và thịt. Mỗi một động tác nhỏ đều sẽ khiến những sợi tơ đó thay đổi.”
“Nó giống như hiệu ứng bươm bướm vậy. Một con bướm nhỏ vỗ cánh có thể tạo ra một trận gió to ở một khu vực nào đó.”
“Chẳng lẽ những sợi tơ màu đen đó chính là thực thể của quy tắc thế giới?”
Trình Kiêu bỗng dừng bước. Anh nhìn cái cây nhỏ trước mặt rồi giơ tay ra bẻ một nhánh cây.
Vô số sợi tơ màu đen nối sau nhánh cây đó lập tức xảy ra một loạt thay đổi mạnh mẽ, sau đó chúng tập hợp lại và tiếp tục nối liền với nhau. Ở cuối vô số đầu sợi tơ nối liền với hư không vô tận.
“Quả thế! Mỗi một thay đổi bé nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng đến vô số sợi tơ màu đen! Chúng chính là thực thể của quy tắc thế giới!”
Lúc này Trình Kiêu cũng rất kinh hãi.
Kiếp trước tuy anh đã thành Tiên Đế uy phong khắp vạn giới nhưng cũng không thể nhìn thấy hướng đi của quy tắc thế giới.
Nhưng bây giờ anh lại thức tỉnh chiêu thần thông này, anh có thể nhìn thấy thực thể của quy tắc thế giới!
Quy tắc thế giới là sức mạnh căn bản nhất trong không gian vũ trụ này!
Những sợi tơ quy tắc này chính là những quỹ tích huyền bí đó. Người tu tiên mạnh mẽ nhất là người nắm quỹ tích huyền diệu của thế giới trong tay.
Giờ đây Trình Kiêu đã có thể phá vỡ hư ảo để nhìn thấy sức mạnh quy tắc căn bản nhất trong thế giới.
“Chưa từng có ai ghi chép về chiêu thần thông này, không ngờ nó có thể nhìn thấu tất cả hư ảo để thấy được sự tồn tại cơ bản nhất trong trời đất.”
“Vậy thì hãy gọi nó là Phá Vọng Chi Mục!”
“Chỉ tiếc bây giờ mình chỉ mới thấy được một bộ phận nhỏ trong số vô số sợi tơ quy tắc. Không biết sau này khi tu vi tăng lên thì mình có thể thấy nhiều sợi tơ quy tắc hơn không.”
Y Linh ở bên cạnh thấy Trình Kiêu đột nhiên im lặng nên thắc mắc hỏi: “Trình Kiêu, cậu sao thế?”
Trình Kiêu lấy lại tinh thần, anh kiềm chế sự vui mừng và ngạc nhiên trong lòng nói: “Đột nhiên nghĩ đến một chuyện nên thất thần, xin lỗi nhé!”
“Không sao. Đúng rồi, cậu đã biết chuyện chọn vai vào mấy ngày sau rồi chứ?” Y Linh đột nhiên hỏi.
“Ừ, tôi nghe mấy cậu Trương Tư Tổ nói rồi.” Trình Kiêu nói.
Y Linh nói: “Nghe nói lần này Dương Oánh đích thân đến chọn, cậu phải nắm chặt cơ hội này đấy!”
Trình Kiêu không nói gì. Nếu dựa theo quỹ đạo của kiếp trước thì cả anh và Y Linh đều không có hi vọng gì.
Nhưng lần này sẽ khác.
“Yên tâm đi, cậu giỏi như thế, chắc chắn sẽ được chọn.” Trình Kiêu cười nói.
Thấm thoát hai người đã đi đến cuối con đường lát đá xanh này.
Nhìn đồng hồ, không ngờ đã qua hơn một tiếng rồi.
“Muộn rồi, chúng ta về đi!” Y Linh bất đắc dĩ nói. Có vẻ là ở bên cạnh người mình thích nên không cảm nhận được thời gian trôi đi, giờ chỉ cảm thấy nó trôi qua quá mau thôi.