CHƯƠNG
Lưu Tiểu Cáp bị dọa run cầm cập, ngồi liệt dưới mặt đất, có thể thấy được, cô ta sợ hãi ân sư của Dương Oánh cỡ nào!
Cố Tu Nhiễm và mấy người Cầm Thú cũng thầm khiếp sợ, rốt cuộc ân sư của Dương Oánh là thần thánh phương nào? Thế mà chỉ dựa vào cái tên thôi đã dọa Lưu Tiểu Oánh sợ hãi như vậy!
“Tiểu Oánh, chị biết sai rồi, cầu xin em nể tình chúng ta quen biết nhiều năm, đừng nói chuyện này cho ngài Hướng!” Lưu Tiểu Cáp lộ vẻ sợ hãi cầu xin.
Dương Oánh lạnh lùng nhìn Lưu Tiểu Cáp: “Tôi có thể bỏ qua cho chị, nhưng người chị đắc tội không phải là tôi!”
Lưu Tiểu Cáp cũng là người thông minh, lập tức hiểu ra.
“Ngài Trình, tôi sai rồi, tôi xin lỗi ngài, cầu xin ngài tha thứ! Tôi bằng lòng bồi thường tổn thất cho ngài!”
Sắc mặt Cố Tu Nhiễm khó coi đến cực điểm, vừa rồi anh ta còn đắc ý dạt dào, đả kích Trình Kiêu thương tích đầy mình, nhưng chỉ trong nháy mắt chị họ mà anh ta dựa dẫm lại suýt nữa dập đầu cầu xin Trình Kiêu tha thứ!
Điều này khiến Cố Tu Nhiễm làm sao chịu nổi?
“Chị họ, chị không cần cầu xin cậu ta! Có chuyện gì em chống đỡ giúp chị!” Đứng sau Cố Tu Nhiễm là nhà họ Cố, dù sao cũng là hào môn thế gia mấy chục năm, mặc dù địa vị trong giới giải trí không bằng Dương Oánh, nhưng thực lực tổng hợp mạnh hơn Dương Oánh nhiều.
Nhưng mà, Lưu Tiểu Cáp lại lắc đầu, hoảng sợ nói: “Không, em không chống đỡ nổi! Cho dù nhà họ Cố sau lưng em cũng không chống đỡ nổi, đắc tội với ngài Hướng, chị chỉ có một con đường chết, đời này cũng đừng mong làm việc trong ngành giải trí!”
Cố Tu Nhiễm khiếp sợ: “Chị họ, rốt cuộc ngài Hướng trong lời chị nói là ai? Chẳng lẽ ngay cả nhà họ Cố em sao mà ông ta cũng không nể mặt sao?”
“Không có tác dụng đâu, trong ngành giải trí, ngài Hướng chính là trời!” Lưu Tiểu Cáp kính nể nói.
“Ngài Trình, cầu xin ngài tha thứ!” Lưu Tiểu Cáp cúi người thật sâu.
Đám người Trương Tư Tổ khiếp sợ, nhưng cũng cảm thấy hả giận.
Phải công nhận rằng thủ đoạn Lưu Tiểu Cáp này vừa chơi vô cùng đẹp, kìm kẹp bọn họ gắt gao.
Bây giờ lại tự nhận kết quả thảm hại, hệt như một con chó cầu xin Trình Kiêu tha thứ.
“Hừ, sớm biết như vậy, sao lúc trước còn làm thế chứ?” Trương Tư Tổ đắc ý cười lạnh lùng.
Trình Kiêu thản nhiên liếc nhìn Lưu Tiểu Cáp: “Cô đi đi!”
Lưu Tiểu Cáp vui mừng: “Cảm ơn ngài Trình, cảm ơn ngài Trình!”
Dương Oánh nhìn Lưu Tiểu Cáp, lại nhìn đám người Cố Tu Nhiễm, nói với người đại diện: “Chị Phượng, mấy ngày này lợi dụng quan hệ cá nhân, ảnh hưởng đến công bằng của buổi thử vai, kéo vào sổ đen, sau này không bao giờ tuyển.”
“Vâng!”
“Đúng rồi, vì đền bù tổn thất cho mấy vị này, sắp xếp vai diễn cho bọn họ trong phim mới của tôi.” Dương Oánh dặn dò.
“Được!” Người đại diện Trần Tê Phượng trả lời.
Trên mặt mấy người Trương Tư Tổ lập tức tràn đầy kích động: “Đây là vì họa được phúc sao?”
Sắc mặt mấy người Điền Thúy Thúy, Vương Vũ Hàm và Trương Manh tái nhợt.
Thật ra cho dù bọn họ không dựa vào quan hệ của Cố Tu Nhiễm thì vẫn có niềm tin thành công rất lớn trong buổi thử vai lần này, nhưng bọn họ vẫn muốn đi đường tắt.