CHƯƠNG
Hoàn toàn chính xác, Trình Kiêu đúng là đang tìm đồ, anh đã nhìn kỹ rồi, ông lão này không phải người tu tiên, thậm chí còn không phải võ giả, chỉ là một người bình thường.
Nhưng, sao trên người một người bình thường lại có thể có hơi thở của người tu tiên?
Giải thích duy nhất chính là trên người ông lão có đồ của người tu tiên.
“Tìm được rồi!”
Ánh mắt Trình Kiêu dừng ở mặt dây chuyền ngọc mà ông lão vô tình để lộ trước ngực, hơi thở của người tu tiên chính là từ trên mặt dây chuyền này tỏa ra.
Trình Kiêu nhìn ông lão hỏi: “Có thể cho tôi xem mặt dây chuyền này của ông không?”
Ông lão không hề do dự, lập tức tháo mặt dây chuyền xuống giao cho Trình Kiêu: “Xem đi!”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Ba, nghe nói Tiểu Oánh mời một vị thần y đến, con cũng mời một vị thần y từ Thủ Đô đến, hay là để hai vị thần y cùng khám bệnh cho ba!”
Kèm theo tiếng nói, một người đàn ông trung niên đi đến.
Người đàn ông này mặc âu mục màu đen phẳng phiu, khuôn mặt trắng bệch không râu, khóe mắt thâm đen, vừa nhìn đã biết là cậu ấm bị bia rượu và gái đẹp vắt sạch.
“Cậu Hướng!” Nhìn thấy người đến, Chủ tịch Chu khẽ gật đầu.
“Anh Chu, anh cũng đến rồi!” Hướng Trạch Nam mỉm cười nói.
Hướng Trạch Nam nhìn Dương Oánh, cười nói: “Tiểu Oánh có lòng, không phụ vun đắp khi xưa của ba!”
Trong mắt Dương Oánh toát vẻ chán ghét, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, lời gì cũng không nói, chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm Hướng Trạch Nam.
Ông Hướng nhìn Hướng Trạch Nam, nói: “Vất vả rồi.”
“Ba là ba của con! Vất vả với không vất vả gì chứ!” Hướng Trạch Nam nói với ông lão tóc bạc nửa đầu: “Thần y Vương, phiền ông đến khám cho ba tôi!”
“Nhóc con, cậu nhường một chút!” Hướng Trạch Nam nhìn Trình Kiêu với ánh mắt ghét bỏ.
Ông Hướng quát: “Không được vô lễ, vị này là thần y Trình do Tiểu Oánh đặc biệt mời từ Hà Tây đến!”
“Cái gì! Tiểu Oánh, cậu ta chính là thần y cô mời đến? Cô đang làm loạn gì vậy, nhìn tuổi tác của cậu ta thì rõ ràng chính là một sinh viên, sao lại có thể là thần y!” Hướng Trạch Nam lạnh lùng quát lớn.
Dương Oánh trầm giọng nói: “Cậu Hướng yên tâm, tôi tận mắt chứng kiến y thuật của thần y Trình!”
Hướng Trạch Nam cười khẩy nói: “Tiểu Oánh, cô còn trẻ, có đôi khi thứ tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc là thật! Có một vài thủ đoạn lừa đảo trên giang hồ khiến người ta khó lòng phòng bị!”
“Phải tìm thần y đáng tin!”
“Thần y Vương danh tiếng lan xa, vẫn nên để ông ta đến khám bệnh cho ba!”
Ông Hướng thản nhiên nói: “Đủ rồi, thần y Trình là ba bảo Tiểu Oánh mời đến, con không nên nói bậy!”
“Ba, con chỉ quan tâm ba!” Hướng Trạch Nam giải thích.
“Hay cứ để hai vị thần y cùng khám chữa cho ngài Hướng?” Chủ tịch Chu đề nghị.