CHƯƠNG
“Thức thứ nhất trong mười tám thức Đại Đạo, Đoạn Sơn Thức!”
Trình Kiêu đập xuống một quyền, cả biển ý thức đều sôi trào, giống như cả trời đất ép về phía bóng đen cực lớn kia.
Ầm!
Bóng đen kia bị một quyền của Trình Kiêu đánh tan, nhưng lại xuất hiện trên không trung cách đó chục nghìn mét.
“Thằng nhóc, không ngờ cậu có thực lực như thế! Nhưng, ở trong biển ý thức này, tôi là tồn tại vĩnh viễn bất tử.” Giọng nói của bóng đen ầm ầm chấn động, vô cùng đắc ý.
Vẻ mặt Trình Kiêu hờ hững. Thông qua một quyền vừa rồi, anh có thể cảm giác được bóng đen này chỉ là ảo ảnh, không phải thực thể.
Nói trắng ra, một quyền vừa rồi căn bản không đánh trúng ông ta.
Hai mắt Trình Kiêu bất giác biến thành một đen một trắng, thi triển ra mắt Phá Vọng, mọi thứ trong trời đất đều không thoát khỏi hai mắt của anh.
Ở dưới con mắt Phá Vọng, cơ thể bóng đen cao trăm trượng kia biến mất, chỉ có một người lùn cao khoảng một mét lơ lửng ở trong không trung.
Người lùn kia có gương mặt xấu xí, dấu hiệu nhận biết rõ ràng nhất là bốn tai.
Cũng chính là sau mỗi cái tai lại xuất hiện thêm một vành tai nữa.
“Tộc Huyễn Ma!”
“Không ngờ trên trái đất còn từng có tộc Huyễn Ma tồn tại!”
Trong hàng nghìn tộc tu tiên, Trình Kiêu từng giao đấu qua với cao thủ của tộc Huyễn Ma. Phần lớn người của tộc Huyễn Ma đều là người lùn, sinh ra có bốn tai, am hiểu thuật biến hóa, thích nhất là đoạt xác.
“Nếu không có mắt Phá Vọng, tôi vẫn phải tốn chút công sức mới tìm được bản thể của người này. Ban đầu tôi tưởng mắt Phá Vọng này chỉ là thần thông yếu, xem ra tuyệt đối không phải vậy, nhưng tôi tạm thời còn chưa khai quật ra công hiệu của thần thông này thôi.”
Nếu nhìn thấu bản thể của tộc Huyễn Ma, bóng dáng Trình Kiêu lập tức biến mất.
Chỗ này là biển ý thức của Trình Kiêu, thực lực mà anh có khả năng phát huy ra còn vượt xa bản thể trong hiện thực.
Mà tu vi tàn hồn của tộc Huyễn Ma này không bằng một phần mười nghìn năm đó, không phải là đối thủ của Trình Kiêu.
Bóng dáng Trình Kiêu đột nhiên xuất hiện ở phía sau người tộc Huyễn Ma kia, một tay nắm chặt lấy cổ ông ta và nhấc ông ta lên.
Người của tộc Huyễn Ma vừa lùn vừa xấu xí kia lộ vẻ hoảng sợ: “Không ngờ cậu có thể nhìn thấu thuật biến hóa của tôi? Còn tìm được chỗ bản thể của tôi! Sao có thể như vậy được!”
“Thằng nhóc, rốt cuộc cậu là thần thánh ở đâu tới?”
Trình Kiêu thản nhiên nói: “Nếu ông tồn tại hơn trăm nghìn năm, đương nhiên không thể nghe nói tới tên của tôi.”
“Nhưng… trăm nghìn năm trước, thực lực mạnh nhất của ông cùng lắm cũng chỉ là Hóa Thần cảnh, vậy thì tu tiên cũng tu đến trên thân con chó rồi.”