CHƯƠNG
Ánh mắt Trình Kiêu trầm tĩnh: “Xem ra đúng là cuộc họp cấp cao lần này rồi. Kiếp trước, mẹ vẫn luôn tự trách mình về sự thất bại trong cuộc họp cấp cao lần này, cho đến trước khi chết vẫn còn canh cánh trong lòng.”
“Lần này, cứ để con bù đắp tiếc nuối cho mẹ đi!”
“Nhà họ Tống, kiếp trước ông hại tôi nhà tan cửa nát, sỉ nhục chị Lâm Ngọc đến chết. Bây giờ qua tám trăm năm, chúng ta cuối cùng lại sắp gặp mặt rồi.”
Trên người Trình Kiêu bất giác lộ ra một phần sát ý lạnh như băng.
Dương Oánh ngồi bên cạnh cảm giác cả người lạnh giá, giống như rơi vào trong hố băng.
“Ngài Trình, ngài làm sao vậy?”
Trình Kiêu thu lại khí thế, thản nhiên nói: “Không sao, tôi nhớ đến vài chuyện thôi.”
Dương Oánh nói: “Nếu ngài có hứng thú với cuộc họp cấp cao Trung Châu thì có thể đi cùng tôi qua đó. Hai ngày sau, trong buổi lễ khai mạc của cuộc họp cấp cao Trung Châu có tổ chức một buổi biểu diễn thương mại. Tôi là một diễn viên trong đó. Ngài có thể đi cùng tôi vào trong đó.”
“Được!” Trình Kiêu gật đầu đồng ý.
Nhưng trong đầu Trình Kiêu đột nhiên nhớ tới một tin tức.
Kiếp trước, anh cũng từng quan tâm tới Dương Oánh, nhưng căn bản không có cơ hội gặp mặt. Nhưng trong ký ức của anh, lúc Dương Oánh đang rất nổi tiếng thì đột nhiên mai danh ẩn tích.
Có tin đồn nói Dương Oánh đắc tội ai đó trong cuộc họp cấp cao Trung Châu.
Sau đó, cô ta đã bị phong sát.
Từ sau lần đó, anh không còn nghe được tin tức của Dương Oánh nữa.
Căn cứ vào thời gian để suy tính, chắc là lễ khai mạc lần này.
Rốt cuộc kiếp trước Dương Oánh đã gặp phải chuyện gì? Lần này, Trình Kiêu có thể điều tra rõ ràng.
Trình Kiêu ở nhà họ Hướng hai ngày. Cho dù Ông Hướng cố ý căn dặn mọi người không được làm phiền Trình Kiêu, nhưng Trình Kiêu vẫn có thể cảm nhận được sự căng thẳng trước khi nổi giông bão của nhà họ Hướng.
Ban đêm, trong phòng khách truyền ra tiếng kêu thảm thiết. Xem ra ông cụ Hướng đã bắt đầu ra tay thanh lý môn hộ.
Dù sao người của tộc Huyễn Ma trong mặt dây chuyền kia đã hại ông Hướng phải chịu vô số lần linh hồn bị xé rách, sợ rằng cho dù là con ruột của mình, ông Hướng cũng không nương tay.
Hai ngày sau, Dương Oánh tìm tới Trình Kiêu, dẫn theo anh cùng đi tới lễ khai mạc của cuộc họp cấp cao Trung Châu.
Ông Hướng vẫn không lộ mặt, chắc hẳn còn đang bận việc chuyện thanh lý môn hộ.
Lễ khai mạc của cuộc họp cấp cao Trung Châu lần này được tổ chức ở tòa nhà chọc trời Trung Châu – kiến trúc mang tính biểu tượng nhất ở Trung Châu.
Trên xe RV của Dương Oánh, cô ta vừa trang điểm, vừa nghe người đại diện Trần Tê Phượng nói: “Trong lễ khai mạc, thời gian vào hội trường kết thúc lúc tám rưỡi sáng.”
“Tám giờ bốn mươi phút, đại biểu của tập đoàn Hoa An lên đọc diễn văn.”
“Chín giờ, màn biểu diễn chính thức bắt đầu.”
“Tiết mục của Tiểu Oánh cô đứng thứ ba. Sau khi vào hội trường, cô có khoảng một giờ rảnh rỗi.”