Chương
Người thanh niên bình tĩnh liếc nhìn những hành khách đang quan sát, cuối cùng nén giận trong lòng. Đây không phải nơi anh ta muốn làm gì thì làm.
Nhưng anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Trình Kiêu đâu.
Người thanh niên bông nảy ra một ý nghĩ, lớn tiếng nói với vẻ quái gở: “Em gái, bây giờ một số người thích ra vẻ đạo mạo lắm, ngoài miệng thì nghiêm trang đoan chính, thực ra trong lòng lại muốn ngồi cùng người đẹp. Nhưng chúng ta không thể cho cậu ta được như ý muốn được, em ngồi chõ anh đi, anh ngồi ở đây!”
Lời của chàng thanh niên khiến mọi người bắt đầu thay đổi suy nghĩ.
Ban đầu nhiều người còn cảm thấy cô gái quá ngô ngược, bướng bỉnh. Bây giờ nghe thanh niên này nói vậy, ánh mắt một số người nhìn Trình Kiêu đã đầy vẻ khinh bỉ.
Họ cảm thấy rằng có thể là Trình Kiêu cố ý ra vẻ lạnh nhạt để qua mắt mọi người, thu hút sự chú ý của cô gái, chứ thực ra trong lòng lại vô cùng hèn hạ.
Một vài thanh niên nhiệt huyết, nhìn cô gái với ánh mắt rực lửa, đứng ra giúp cô ta giải toả nỗi bất bình, cố gắng thu hút sự chú ý của cô ta.
“Người anh em, anh nói đúng, bây giờ một số người ngoài một đằng trong một nẻo, tôi thấy người đẹp này không đổi được đâu. Em gái, nếu em không chê thì tới đối chỗ với anh, chỗ của anh cũng cạnh cửa sổ.”
Một bác gái đột ngột đứng dậy, võ vai cô gái nói nhỏ: “Cô gái, hai người ngồi đây đi, tôi đổi chỗ cho hai người.”
Sau đó bác giá nhiệt tình kia không nhịn được tới chõ Trình Kiêu ngồi bên cạnh anh, đắc ý nhìn anh như đã thành công đập tan âm mưu của anh, làm anh hùng một lần.
“Cảm ơn bác.” Chàng thanh niên lịch sự nói, sau đó ngồi cùng em gái ở chỗ của bác gái kia.
Cô gái kiêu ngạo lườm Trình Kiêu, hừ lạnh, vẻ mặt đắc ý, cảm giác mình đã đấu thắng Trình Kiêu.
Trình Kiêu vấn nhắm mắt, mặc kệ thế giới bên ngoài, mơ hồ cảm nhận được có ánh mắt không mấy thiện cảm từ xung quanh, nhưng anh chẳng quan tâm.
Thời buổi này là thời đại nhìn nhan sắc, người đẹp đi đến đâu cũng đều được đối xử đặc biệt. Cho dù ngang ngược bướng bỉnh cũng sẽ có người nói thành cá tính.
Thực ra nếu cô gái này mà là một bà thím thì e là sẽ lập tức dấy lên sự chỉ trích của mọi người.
Chẳng bao lâu, Trình Kiêu đã đến trạm.
Sau khi xuống xe, Trình Kiêu đi về phía lối ra.
Khi tới quảng trường bên ngoài, Trình Kiêu mới nhớ ra mình quên hỏi địa chỉ nhà Y Linh.
Cách đó không xa vừa khéo có một nhân viên dọn vệ sinh, Trình Kiêu bước tới hỏi thăm.
Danh tiếng của nhà họ Y ở Giang Nam không hề tầm thường, hỏi bất kỳ người dọn vệ sinh nào cũng biết vị trí của nhà họ NV Trình Kiêu đang định bắt taxi đến thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hô kinh ngạc: “Thế mà lại là anh!”
Trình Kiêu quay lại, hoá ra là hai anh em kỳ lạ trên tàu cao tốc, không ngờ bọn họ cũng xuống ở trạm này.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp! Đến ông trời cũng giúp chúng tôi, lần này tôi xem anh còn kiêu ngạo thế nào!” Bạch Thuy Hân kích động nói.
Trình Kiêu không muốn nhiều chuyện, lo mình không tới kịp tiệc sinh nhật của Y Linh, như vậy chắc chắn cô sẽ đau lòng.
“Tránh ra, hôm nay tôi còn có việc, không rảnh để ý đến các người!”