Chương
“Xem ra những gì cậu nói lúc trước đều là sự thật, tên kia lừa cô Y Linh.” Cậu Chu phía sau Cố Tu Nhiêm sầm mặt nói.
“Đáng hận, cậu Chu, chúng ta đi tìm tên đó tính sổ đi! Một tên vô danh tiểu tốt mà cũng dám cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, bảo cậu ta cút đi!” Một cậu chủ nhà giàu ở Giang Nam khinh thường quát to.
Cố Tu Nhiễm vui mừng khôn xiết, giả vờ cùng chung kẻ thù với những người này, giận dữ nói: “Tôi đi cùng mọi người, vừa hay tôi cũng muốn giải quyết nợ cũ với cậu ta.”
“Được!”
Mọi người hùng hổ đi tới chỗ Trình Kiêu, vây quanh Trình Kiêu, ai nấy đều khinh thường nhìn anh.
“Trình Kiêu, không ngờ cậu lại dám tới tận Giang Nam! Cậu coi thường các anh hùng tuấn kiệt ở Giang Nam chúng tôi đấy à?”
Cố Tu Nhiễm vừa tới đã chụp tội danh cho Trình Kiêu.
Trình Kiêu mở mắt, hờ hững liếc nhìn Cố Tu Nhiêm và nhóm cậu nhà giàu Giang Nam. Khi thấy Tôn Mạc và Lưu Tào Khang ở phía sau, anh hơi khựng lại.
Nhưng rồi nhanh chóng dời mắt.
“Cậu muốn nói gì?” Giọng Trình Kiêu bình thản, rõ ràng đang nhìn Cố Tu Nhiễm nhưng ánh mắt ấy lại như Cố Tu Nhiễm trước mặt anh là không khí.
Phớt lờ, là sự phớt lờ hoàn toàn!
Chỉ một thoáng, trong lòng Cố Tu Nhiễm chợt dâng lên cảm giác cực kỳ sỉ nhục.
Cố Tu Nhiễm hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén lửa giận, cười khẩy: “Trình Kiêu, cậu nghĩ mình được cô Y Linh để mắt là có thể không sợ trời không sợ đất sao?
Loại vô danh tiểu tốt như vậy vốn không hiểu truyền thống của những gia tộc lớn này”bg-ssp-{height:px}
“Nếu là trước đây có lẽ Y Linh còn có thể ở bên cậu được. Nhưng bây giờ Y Linh là cô chủ nhà họ Y ở Giang Nam, gia tộc lớn nổi danh khắp Giang Nam như nhà họ Y, Y Linh là con gái của ông Y, sao có thể đến với tên vô danh tiểu tốt như cậu được?”
“Vậy nên cậu từ bỏ đi, cút về Hà Tây đi!”
Những lời này đã nói lên tiếng lòng của các cậu chủ Giang Nam, cũng là nỗi lòng của các con cháu nhà giàu các gia tộc lớn.
Là con cháu của gia tộc lớn, hôn nhân của họ thường gắn liền với lợi ích gia tộc.
“Đúng, cút về Hà Tây của cậu đi, đây là Giang Nam, người Giang Nam chúng tôi không hoan nghênh cậu!” Một cậu chủ Giang Nam khinh bỉ hô tại để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Đúng thế, cút về Hà Tây đi, một tên vô danh tiểu tốt mà còn định lừa cô chủ nhà họ Y Giang Nam của chúng tôi, mơ tưởng!”
“Cút về Hà Tây đi, mau lên!”
Đám cậu chủ Giang Nam cùng chung kẻ thù, cho dù bọn họ có ý đồ khác với Y Linh nhưng nhiệm vụ cấp bách trước mắt là phải đồng lòng đuổi tên Trình Kiêu này đi.
Cuối cùng Y Linh thuộc về ai là vấn đề nội bộ giữa các cậu chủ nhà giàu ở Giang Nam bọn họ.
Trình Kiêu khinh thường liếc nhìn mọi người, cười thoải mái nói: “Từ khi nào nhà họ Y tới lượt các người quyết định vậy?”
“Hôm nay là sinh nhật Y Linh, tôi không muốn gây ra chuyện gì mất vui, các cậu cút xa ra, đừng làm phiền tôi.”