Chương
Trong lòng Cố Tu Nhiễm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vừa nãy anh ta còn thấy không cam lòng, Trình Kiêu chỉ cần xin lõi thôi là xong. Không ngờ Trình Kiêu lại từ chối xin lôi! Còn trách ông Y đã tự chủ trương!
Cố Tu Nhiễm bỗng phát hiện, thái độ tự cao tự đại kia của Trình Kiêu có đôi khi chẳng tệ hại chút nào.
Ít nhất thì về mặt hay gặp rắc rối, không ai sánh nổi với anh!
Anh xem, chuyện này phải giải quyết thế nào đây?”
Y Doấn trừng mắt nhìn Trình Kiêu, chỉ hận không thể quăng một cái tát đánh bay anh ra ngoài.
Nhưng nể mặt Y Linh, ông ta nhịn.
Dù thế nào, ông ta cũng đã hứa rằng trong phạm vi trang viên Tiềm Long, Trình Kiêu sẽ bình an vô sự.
“Anh Tế Thế, nếu thẳng nhãi này đã không biết ơn, vậy tôi cũng chẳng thể nói gì thêm nữa. Hôm nay là sinh nhật Linh Nhi, tôi không muốn xảy ra chuyện gì mất vui.
Nhưng chỉ cần bước ra khỏi trang viên Tiềm Long của tôi, cậu ta và nhà họ Y không có bất cứ quan hệ gì hết!”
“Muốn chém muốn giết muốn lóc thịt, thích làm gì cũng được!”
Lục Tế Thế khẽ cau mày, không ngờ tới lúc này mà Y Doãn vẫn còn che chở cho thăng nhấi kia!
Nhưng Lục Tế Thế cũng đã sờ rõ giới hạn của Y Doấn rồi. Xem ra Y Doãn không phải thật sự muốn bảo vệ thằng ranh kia, mà khả năng cao là đã được cô Y Linh nhờ vả .
răng phải bảo vệ anh trong phạm vi trang viên Tiềm Long.
Đương nhiên Lục Tế Thế sẽ không khiến Y Doãn khó xử, đã không có sự bảo vệ của nhà họ Y, vậy khoảnh khắc thằng nhãi ranh kia bước ra khỏi trang viên Tiềm Long, cũng chính là giờ chết của cậu ta!bg-ssp-{height:px}
“Được! Tôi nể mặt anh Y lần này nữa vậy!
Thiên Hào, chúng ta đi!” Lục Tế Thế gầm nhẹ một câu, rồi nhanh chóng rời khỏi.
Lục Thiên Hào oán độc liếc Trình Kiêu một cái, nở nụ cười dữ tợn, nói: “Thằng ranh, đợi mày bước ra khỏi trang viên Tiềm Long, tao sẽ nghiền mày ra tro!”
Trình Kiêu vốn chẳng thèm để ý đến anh ta, nếu không phải hôm nay là sinh nhật Y Linh, anh không muốn gây sự làm loạn sinh nhật của cô ấy, không thì đám người Lục Thiên Hào đã bị anh tát bay từ lâu rồi.
Ánh mắt đám Cậu Chu nhìn Trình Kiêu chẳng khác nào đang nhìn một người chết: “Đi thôi, thằng ranh này chết chắc rồi! “
Đợi đám đông giải tán, Y Doãn lộ vẻ tức giận, trừng mắt nhìn Trình Kiêu, nhỏ giọng nói: “Ranh con, cậu đi theo tôi!”
Trình Kiêu vốn không muốn đi, nhưng dù thế nào thì Y Doãn cũng là cha của Y Linh, Trình Kiêu vân phải cho ông ta mặt mũi.
Trong phòng nghỉ của Y Doãn, ông ta đứng lặng bên cửa sổ, trong tay cầm một ly vang đỏ quý giá.
Chú Tần cung kính đứng trước cửa, tựa như một người bảo hộ đầy trung thành.
Nhưng vị trí mà ông ta đứng vô cùng tinh tế. Chỉ cần Y Doãn gặp phải nguy hiểm, ông ta có thể chạy tới bên cạnh Y Doãn chỉ trong nháy mắt.
Trình Kiêu đứng yên phía sau Y Doãn, mặt mày lười nhác hỏi: “Không biết ông Y gọi tôi tới đây là vì chuyện gì?”