Chương
Nói xong, người thanh niên tên Lý Dương xoay người bỏ chạy.
Y Linh bị sự ngại ngùng của thanh niên này chọc cười: “Cảm ơn anh, Lý Dương!”
Mọi người nhìn thấy Y Linh bình dị gần gũi như vậy, lập tức dũng khí cũng lớn hơn.
“Cô Y Linh, tôi tên là Dương Siêu, sinh nhật vui vẻ!” Đây là một thanh niên chỉ Cao có m, hai tay đưa một cái hộp cho Y Linh, chờ mong nhìn Y Linh, trong hai mắt đều là lửa nóng.
“Cảm ơn Dương Siêu!” Y Linh khách khí cười nói, tự nhiên hào sảng.
Sau đó, đám cậu ấm Giang Nam, đều đưa quà của mình lên. Chỉ nhìn đóng gói cũng biết trị giá xa xỉ, ít nhất cũng phải mấy chục triệu.
Cuối cùng, Cố Tu Nhiêm cũng đưa quà của mình lên, cũng thành khẩn nói xin lõi với Y Linh.
“Y Linh, chuyện tuyển chọn lần trước, đắc tội rồi, hy vọng cô có thể tha thứ!” Cố Tu Nhiễm cúi người thật sâu.
Sắc mặt Y Linh hơi lạnh xuống, chuyện Cố Tu Nhiễm làm lần trước, làm cô vô cùng thất vọng đau khổ.
Nhưng mà, bản tính của cô lương thiện, dù sau đó vô cùng hận Cố Tu Nhiễm, nhưng lần này thấy Cố Tu Nhiễm tự đến nhận lỗi với cô, cũng gần như hết giận rồi.
“Cũng đã qua rôi, thôi.” Y Linh nghiêm túc nói.
“Cảm ơn cô Y Linh!” Vẻ mặt Cố Tu Nhiễm khiêm nhường lui về một bên.
Bây giờ, chỉ còn lại Bạch Thụy Văn chưa tặng quà, ngay cả Lục Thiên Hào cũng đã đưa quà mình chuẩn bị trước cho Y Linh.
Rất nhiều người, đều kìm lòng không đậu nhìn về phía Bạch Thụy Văn..bg-ssp-{height:px}
Bạch Thụy Văn này có hôn ước với Y Linh, thế mà ngay cả quà sinh nhật cũng không chuẩn bị sao?
Vậy thì không ăn nói được rồi.
“Anh, quà anh quẩn bị đâu?” Bạch Thụy Hân nhỏ giọng nói.
Vẻ mặt Bạch Thụy Văn bình tĩnh, hạ giọng nói: “Không vội.”
Y Linh cũng không biết chuyện hôn ước, cho dù biết có lẽ cô cũng sẽ không tuân theo.
Về phần Bạch Thụy Văn có tặng quà hay không, cô căn bản không quan tâm. Bây giờ, ánh mắt của cô, đã bay về phía Trình Kiêu.
“Trình Kiêu!” Y Linh hướng về phía Trình Kiêu trong góc, kêu một tiếng giòn tan, sau đó, bước nhanh đến.
“Hừ, tên nhóc này, thế mà lại làm cô Y Linh tự mình chạy đến tìm cậu ta! Hơi quá đáng rồi!” Có cậu ấm ghen tị hết mực.
Sắc mặt cậu Chu âm trầm, nhìn Bạch Thụy Văn bên cạnh mặt đen sắp chảy nước, âm dương quái khí nói: “Xem ra cô Y Linh thật sự thích tên nhóc kia!”
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Thụy Văn càng đen xì hơn.
Cố Tu Nhiêm cười ha ha, nói với Bạch Thụy Văn: “Cậu Bạch, cậu vân chưa đưa quà sinh nhật cho cô Y Linh sao? Có cần đến nhìn xem, tên nghèo hèn Trình Kiêu kia chuẩn bị cái gì cho cô Y Linh không?”
Ánh mắt Bạch Thụy Văn sáng lên, cười ha ha nói: “Tên nhóc kia một mình ngồi xa như vậy, không phải là không có tiền mua quà cho cô Y Linh, cho nên cố ý trốn tránh cô Y Linh chứ?”