Chương 939 Ý Thành Diệu ưốn ngực, tiếp tục đi về phía Trình Kiêu, tiếp tục nói: “Mấy năm nay tôi đi khắp nơi trên thế giới, cửu tử nhất sinh, chính là vì muốn nhanh chóng tăng lên tu vi. Một gày kia, có thể về giết nhà họ Y, báo thù rửa cho hơn mười mạng cả nhà tôi!” Chữ cuối cùng nói ra, trên thân thể Y Thành Diệu bao phủ một tầng hồng quang nhạt, nhìn qua gốngn như mặc mu tầi Một trận khí tức tràn ngập thô bạo, thổi quét toàn bộ đại sảnh, khiến cho trong lòng người ta không nhịn được sinh ra sợ hãi. Y Thành Diệu trước mắt, tựa hồ cũng biến thành một con thú dữ tợn, chuẩn bị chọn người mà cắn. “Quá kinh khủng, anh ta, căn bản không phải là người!” Một gã phú hào Giang Nam sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh. Thất Thúc Công biến sắc: “Thật không thể tưởng được, vừa rồi đánh với ta, căn bản cậu ta không có ra hết sức lực!” Y Doãn trong lòng trầm xuống. Vừa rồi y đã không coi trọng Trình Kiêu. Hiện tại Thất Thúc Công lại nói Y Thành Diệu còn ẩn giấu thực lực. Như vậy chẳng phải Trình Kiêu càng không có hy vọng đánh thắng sao? Bạch Thụy Văn và đám người Cố Tu Nhiễm căm thù Trình Kiêu, nhìn thấy Y Thành Diệu mạnh như vậy, trên mặt đều lộ ra nụ cười âm hiểm. “Trình Kiêu, xem cậu lần này chết chắc” Trình Kiêu nhìn Y Thành Diệu để trần cánh tay, trên người đầy vết sẹo xấu xí, mặt không chút thay đổi: “Niệm tình tu vi của anh không dễ, tôi cho anh một cơ hội. Tôi sẽ ngồi ở chỗ này, chỉ cần anh có thể ép tôi đứng dậy, tôi sẽ không quản việc ân oán giữa anh và nhà họ Y!” “Cái gì.” Y Doấn trợn to hai mắt, vẻ mặt không dám “Ngồi yên và đánh với Y Thành Diệu! Cậu ta, lấy đâu ra tự tin vậy?” “Tên nhóc này, thật sự quá ngông cuồng rồi!” Y Doấn lại một lần nữa tuyệt vọng. Tuy y không có lòng tin về Trình Kiêu, nhưng trong lòng vẫn còn một tia hy vọng mong manh. Hy vọng kỳ tích có thể xảy ra. Nhưng hiện tại Trình Kiêu lại cuồng vọng tự đại như vậy, tự chui đầu vào rọ. “Ai, xem ra lần này nhà họ Y nhất định chạy trời không khỏi nắng!” Y Doãn ngửa mặt lên trời thở dài. Hầu như tất cả mọi người đều có cùng suy nghĩ với Y Doãn. Trình Kiêu quá khinh thường rồi. Thực lực của Y Thành Diệu không phải ông lão mặc áo đen kia có thể so sánh được. Thành Diệu nao nao, sau đó khuôn mặt xấu Xí tràn ngập xấu hổ. Y cảm thấy Trình Kiêu nói như vậy chính là đang nhục nhã anh ta. “Oắt con, là mày không muốn sống nữa!” Tốc độ của Y Thành Dê chợt bộc phát, thân hình lóe lên, mọi người chỉ thấy một đoàn hồng quang, nhanh chóng đánh về phía Trình Kiêu. Trình Kiêu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn đoàn ánh sáng đỏ kia một cái, sau đó không chút để ý giơ đũa lên, tùy ý gắp một miếng. Một màn không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra. Đôi đũa của Trình Kiêu có thể bẻ gấy bất cứ lúc nào, không ngờ lại vững vàng kẹp lấy cổ tay của Y Thành Diệu. Đôi đũa kia giống như một cái kìm sắt thép khổng lồ, Y Thành Diệu dùng hết toàn lực tránh thoát, không ngờ vẫn không nhúc nhích. Trình Kiêu buông đũa ra, nhẹ nhàng vung lên.