Chàng Rể Vô Song

chương 1062

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Sau đó, Lâm Hàn nhanh chóng gọi cho Ngô Xuyên.

Lần này, Lâm Hàn ra ngoài đi dạo với Dương Lệ nên tất nhiên không dẫn người theo. Bên Lâm Vinh thì chỉ là bảo vệ, có lẽ cũng chẳng giỏi võ là mấy, nên không đủ dùng. Vì vậy, Lâm Hàm cần gọi thêm người tới.

Chẳng bao lâu sau, điện thoại đã được kết nối.

“Anh Hàn, có gì cần dặn ạ?”, Ngô Xuyên hỏi thẳng.

Lâm Hàn nói: “Giờ tôi đang ở quảng trường Trung Giao, bên đây có chút chuyện, anh lập tức dẫn vài cao thủ tới đây giải quyết giúp tôi đi”.

“Được, tôi sẽ xuất phát ngay. À đúng rồi, có cần điều thêm cao thủ bên Tôn Hàn Các không?”, Ngô Xuyên không hỏi đã xảy ra chuyện gì mà cứ nghe theo là được.

“Khỏi, dẫn đám cao thủ dưới trướng anh tới là được, số lượng nhiều chút”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

Tuy không biết đối phương là ai, nhưng Lâm Hàn vẫn cảm thấy không cần thiết phải dùng đến người của Tôn Hàn Các, dùng người bên Ngô Xuyên là đủ rồi.

Mà bảo Ngô Xuyên dẫn thêm nhiều người không phải sợ không đánh lại, mà là sợ bọn họ trốn thoát. Vì thế mới bảo cần số lượng nhiều để đảm bảo một lưới bắt hết.

Dương Lệ nghe Lâm Hàn nói vậy thì hơi kinh ngạc.

Thấy Lâm Hàn cúp máy, Dương Lệ không kiềm nổi hỏi: “Ông xã ơi, xảy ra chuyện gì sao?”

Lâm Hàn nhìn Dương Lệ, sắc mặt cũng hơi khó coi, đáp: “Ban nãy, anh vừa nhận được tin báo, có kẻ động tay động chân với xe chúng ta, hình như là muốn trả thù, không biết là ai”.

Lúc này, Lâm Hàn đã hơi bực, tuy không biết đối phương làm gì, nhưng nếu động tay động chân với xe thì chắc chắn chẳng tốt lành gì.

Dù sao nói tới an toàn khi lái xe thì chỉ cần hơi làm gì đó thôi, Lâm Hàn và Dương Lệ có thể sẽ xảy ra tai nạn xe cộ.

Chẳng qua, Lâm Hàn cũng thấy có chút khó hiểu, gần đây anh đâu có kẻ thù nào. Trước đó, hai nhà Chu – Khương ở thành phố Thiên Kinh cũng đã chịu thua, nếu họ dám trả thù thì đã trả thù ở đó rồi, không cần phải đợi đến giờ, cách lúc ấy lâu như vậy rồi đuổi theo đến tận đây mới báo thù.

Còn nhà họ Hạ thì Lâm Hàn biết rõ họ không có lá gan đó. Lần trước, anh đã bày thực lực của mình ra trước mặt họ, cũng khiến họ cảm nhận được sự chênh lệch giữa bản thân và anh, nên chắc cũng hiểu được Lâm Hàn không phải là người mà mình chọc nổi.

Mà ngoài nhà họ Hạ, họ Chu và Khương thì Lâm Hàn nghĩ mãi cũng không ra mình còn kẻ thù nào nữa.

Dương Lệ đứng cạnh nghe thấy thế, sắc mặt lập tức thay đổi.bg-ssp-{height:px}

Trong phút chốc, Dương Lệ đã nghĩ tới Tạ Kiến Bình và Triệu Tứ Hải, cả cuộc điện thoại kỳ lạ mà Dương Duyệt gọi tới tối qua, kể từ đó, Dương Duyệt cũng biết được lịch trình của cô.

Lâm Hàn thấy sắc mặt Dương Lệ chợt thay đổi thì hỏi: “Sao thế? Trong công việc em chọc phải người nào nên giờ quay qua trả thù à?”

Dương Lệ vội lắc đầu đáp: “Hẳn không phải là họ, đợi điều tra rõ ràng rồi nói sau”.

Bây giờ, Dương Lệ tạm thời không muốn nói cho Lâm Hàn biết, rốt cuộc nếu thật là Tạ Kiến Bình và Triệu Tứ Hải trả thù thì sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng rồi.

Lúc ấy, Dương Lệ sẽ không khách sáo với Tạ Kiến Bình nữa. Còn Triệu Tứ Hải thì cô cũng đành chịu, chỉ có thể giải quyết theo việc công. Đến lúc đó, đương nhiên anh ta sẽ bị tống vào tù.

Mà điều khiến Dương Lệ cảm thấy chạnh lòng không chỉ vì Triệu Tứ Hải là anh rể cô, cô biết rõ cách làm người của anh ta thế nào. Nhưng, Dương Lệ không ngờ Dương Duyệt cũng tham gia vào, giúp đỡ chồng đối phó cô.

Dương Duyệt là chị ruột của Dương Lệ, cả hai người cùng nhau lớn lên. Thế mà giờ lại đối xử với cô như vậy, Dương Lệ không khỏi đau lòng và thất vọng không thôi.

Lâm Hàn thấy thế liền nhận ra Dương Lệ có gì đó là lạ, nhưng anh cũng không hỏi nhiều. Đợi lát nữa điều tra rõ ràng là được, khi mọi thứ được sáng tỏ thì không một ai tham gia vào việc này có thể trốn thoát.

Chẳng mấy chốc, Ngô Xuyên đã dẫn theo một đống người tới bãi đậu xe của quảng trường Trung Giao. Sau đó, họ chia nhau ra chặn đứng hết các cửa ra vào của bãi đậu xe, đề phòng ai trong số đám người kia có cơ hội chạy trốn.

Có một số người mua sắm xong muốn rời đi, hay muốn tiến vào bãi đậu xe đều bị đám Ngô Xuyên chặn lại, không cho vào cũng không cho ra.

Tổ bảo vệ của quảng trường Trung Giao nhanh chóng nhận được điện thoại khiển trách, nhưng có Lâm Vinh là đội trưởng nên những cuộc gọi đó đã trực tiếp bị lơ đi.

So với an toàn của Lâm Hàn thì sự phàn nàn của khách hàng, hay có khiến cả quảng trường Trung Giao không buôn bán được nữa cũng chẳng quan trọng.

Lâm Hàn đưa thẳng số của Lâm Vinh cho Ngô Xuyên để hai người nói chuyện với nhau rồi cùng xử lý chuyện này.

Hiệu suất làm việc của đám Ngô Xuyên rất cao, một lát sau, điện thoại Lâm Hàn đã vang lên, là Ngô Xuyên gọi tới.

“Alo, sao rồi?”, Lâm Hàn lạnh nhạt hỏi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio