Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông, trong trang viên của Trương Thiên Sơn.
Khi đám người Lâm Hàn ở thành phố Đông Hải vùng Hoa Đông xuất phát, cùng lúc đó, Tạ Kiến An cũng đã nhận được tin tức, biết nhóm người Lâm Hàn đã lên đường đến bên này, cũng biết Tạ Kiến Bình bị trói dẫn theo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi La Văn thoát khỏi, Tạ Kiến An đã sắp xếp người chú ý đến động tĩnh ở thành phố Đông Hải, nhất là động tĩnh của Lâm Hàn.
Lúc này, đám người Lâm Hàn xuất phát vốn cũng không bí mật gì, cứ quang minh chính đại mà đi, cho nên họ vừa xuất phát thì tin tức đã truyền đến tai Tạ Kiến An.
Website T_amlinh_ cập nhật nhanh nhất
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tổng cộng có hơn bốn mươi cao thủ mà cũng muốn đối phó với tôi? Đúng là nực cười!”, Tạ Kiến An cười lắc đầu, trong lòng lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Lâm Hàn thế nào Tạ Kiến An không rõ, nhưng La Văn rõ ràng không phải tên ngốc, ngược lại còn rất thông minh. Bây giờ anh ta đã dám dẫn theo hơn bốn mươi người đến thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông giải cứu Trương Thiên Sơn, vậy thì chắc chắn có sự đảm bảo nhất định.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
La Văn xưa nay không làm những chuyện không chắc chắn, điều này Tạ Kiến An hiểu rất rõ.
Ban đầu sở dĩ ông ta vội vàng bắt La Văn, thậm chí mạo hiểm bị Trương Thiên Sơn phát hiện ra chỗ không ổn, chính là vì ông ta biết La Văn rất thông minh, chút gió thổi cỏ lay đều có thể bị La Văn phát hiện, kế hoạch của bọn họ cũng có khả năng bị anh ta phá hỏng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tạ Kiến An cũng biết, nếu ông ta không mạo hiểm bắt La Văn trước, kế hoạch bắt Trương Thiên Sơn chưa chắc đã thành công.
Lúc này, cùng với lúc Tạ Kiến An cảm giác có chỗ không đúng, ông ta cũng không nghĩ ra Lâm Hàn và La Văn rốt cuộc có động tĩnh gì.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“La Võ và Uông Nghĩa thế nào rồi?”, Tạ Kiến An lại hỏi.
“Đều đang đến đây, nhưng ít nhất phải mất hai ngày mới có thể đến được”, đàn em của Tạ Kiến An báo cáo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tạ Kiến An nghe vậy khẽ gật đầu, cũng hơi yên tâm.
Lúc này, Tạ Kiến An cũng không quan tâm được nhiều nữa, lập tức liên lạc với một số thế lực ở vùng khác, hứa với bọn họ một số lợi ích, mong bọn họ phái cao thủ đến giúp đỡ, từ đó đảm bảo mình có thể ngồi vào vị trí đại bàng núi vùng Bắc Đông.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đến lúc này, Tạ Kiến An cũng không nghĩ được gì nhiều. Theo tình hình trước mắt, cho dù ông ta có thành công thì thế lực, cao thủ và sản nghiệp trong tay cũng không nhiều bằng khi ông ta chưa phản bội Trương Thiên Sơn.
Nhưng lại có điểm không giống, điểm này cũng là thứ hấp dẫn Tạ Kiến An nhất. Đó chính là ông ta có thể trở thành đại bàng núi vùng Bắc Đông. Cho dù đại bàng núi này không có nhiều quyền lợi như đại bàng núi trước kia, nhưng đấy cũng là vị trí mà ông ta mong ngóng đã lâu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi liên lạc xong với những thế lực này, Tạ Kiến An lại đi gặp những cao thủ ở vùng khác đã đến thành phố Phụng Thiên, mời họ lên đường, đi mai phục đám Lâm Hàn nửa đường, giúp ông ta cứu em trai Tạ Kiến Bình.
Dù gì những cao thủ vùng khác cũng nhận được lợi ích mà Tạ Kiến An đã hứa hẹn lúc trước, huống hồ đi mai phục đám người Lâm Hàn cũng giúp bọn họ lật đổ thế lực của Trương Thiên Sơn ở vùng Bắc Đông, giúp bọn họ chia được miếng bánh ngọt này, cho nên bọn họ đồng ý với Tạ Kiến An.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chẳng mấy chốc, thành phố Phụng Thiên có gần trăm cao thủ chuẩn bị sẵn sàng đợi xuất phát, đi mai phục đám người Lâm Hàn trên đường đến. bg-ssp-{height:px}
Mặc dù bọn họ phái đi chưa tới một nửa số cao thủ, nhưng dù sao trước kia cũng đã biết phía Lâm Hàn chỉ có hơn bốn mươi cao thủ, bọn họ một trăm cao thủ hoàn toàn có thể lấy hai đánh một, cộng thêm mai phục, thế là đã hoàn toàn đủ rồi.
Đọc truyện tại T_amli nh nhé !
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cùng lúc đó, một số cao thủ đến từ các địa phương khác nhau, các sản nghiệp khác nhau, những người này hoàn toàn không phải là thế lực vùng xám, trước kia có thể chỉ là những quản lý, nhân viên công ty bình thường, nhưng lúc này tất cả lại hội tụ về thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông.
Trên thực tế, bọn họ đều là cao thủ của nhà họ Lâm, thân phận thường ngày trông chẳng khác gì người bình thường, nhưng khi nhận được mệnh lệnh của Lâm Hàn, bọn họ sẽ lập tức lên đường dốc hết sức, thậm chí là hi sinh chính mình vì nhà họ Lâm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Những người đến từ các địa phương khác nhau, các công ty khác nhau, các bộ phận khác nhau hoàn toàn không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai. Dù sao trông họ cũng chỉ là người bình thường, giống như đến nơi này công tác hoặc là du lịch.
Nhưng khi bọn họ gặp nhau lại ở cùng một khách sạn nơi ngoại ô thành phố Phụng Thiên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bình thường khách sạn này không có nhiều khách, nhưng bây giờ lại có đến mấy trăm khách một ngày.
Vậy mà khách sạn lại không hề bất ngờ, chỉ kinh doanh khách sạn như thường. Bởi vì thật ra khách sạn này cũng là một sản nghiệp của nhà họ Lâm, tầng lớp quản lý đều là người của nhà họ Lâm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đến tối, trong khách sạn đã tụ tập hơn ba trăm người, tất cả đều là cao thủ của nhà họ Lâm, bản lĩnh cao siêu, số lượng lại cực nhiều.
Những cao thủ này chỉ là cao thủ ở gần đây, còn có một số cao thủ ở xa cũng đang lần lượt tiến đến, số người cũng rất nhiều.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi những cao thủ này đến đây cũng không nhàn rỗi. Mặc dù Lâm Hàn chưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào cho bọn họ, nhưng bọn họ lại tự tìm việc để làm, chuẩn bị trước một số thứ.
Ngay sau đó bèn có người phụ trách sắp xếp đâu ra đấy, có cao thủ phụ trách chia ra khắp thành phố Phụng Thiên dò la tin tức về mọi mặt của thành phố gần đây, cũng có cao thủ xuất phát về phía thành phố Đông Hải, đón nhóm Lâm Hàn đến đây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người phụ trách dò la tin tức trong thành phố mau chóng dò la được chuyện đại bàng núi Trương Thiên Sơn bị đàn em phản bội, sự phân bố và thực lực mạnh yếu của các thế lực trong vùng, còn có thực lực mạnh yếu của một số thế lực vừa mới đến vùng Bắc Đông gần đây.
Những cao thủ phụ trách đón tiếp Lâm Hàn cũng mau chóng phát hiện được một nhóm cao thủ trăm người, sau khi điều tra thì biết được những người này đều là người đến từ liên quân của Tạ Kiến An, nơi ẩn nấp ở không xa lối vào đường cao tốc hướng đến thành phố Đông Hải.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chẳng lâu sau, người của nhà họ Lâm đã ý thức được, những cao thủ của liên quân Tạ Kiến An rất có khả năng đến đó để mai phục Lâm Hàn.
Bấy giờ, bọn họ cũng ý thức được, liên quân Tạ Kiến An khả năng cao là kẻ địch của Lâm Hàn. Mục đích của những cao thủ nhà họ Lâm đến đây lần này hẳn là để đối phó với đám người là liên quân của Tạ Kiến An.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dù sao bây giờ Lâm Hàn chưa đến nơi, bọn họ cũng không nhận được bất cứ mệnh lệnh nào của anh, nên không thể có bất cứ hành động nào với liên quân của Tạ Kiến An. Vì thế bọn họ chỉ tiếp tục điều tra tin tức, đồng thời phái đi hơn hai trăm cao thủ, phân bố ở gần một trăm cao thủ của liên quân Tạ Kiến An, giám sát hành động của bọn chúng. Nếu chúng thật sự định mai phục Lâm Hàn, đến lúc đó sẽ lập tức ra tay với bọn chúng, giúp đỡ Lâm Hàn.
Chỉ qua một buổi tối, cao thủ của nhà họ Lâm đã tìm hiểu rõ tình hình của thành phố Phụng Thiên, đồng thời thực hiện các biện pháp đối phó tương ứng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tất cả những thứ này đều là trong tình huống Lâm Hàn chưa đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào, cao thủ của nhà họ Lâm đã tự động hoàn thành.
Nếu Lâm Hàn đưa ra một vài mệnh lệnh, rất có khả năng những cao thủ này đã giải cứu Trương Thiên Sơn ra trước khi nhóm người Lâm Hàn đến.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Năng lực chấp hành của cao thủ nhà họ Lâm đáng sợ vô cùng.