Nam tử lười biếng nằm nghiêng ở trên giường tơ vàng lên, con mắt nửa mở ra, bộ dáng hết sức thanh nhàn, nhưng Mạc Thương chờ đợi ở một bên lại cảm nhận được áp lực ác liệt tản mát ra từ trên người nam nhân.
Trước lúc hồi cung Hoàng thượng muốn đi đâu? Tại sao không để cho hắn ta đi theo, chẳng lẽ người bắt đầu nghi ngờ hắn rồi ư? Gần đây hắn không phỏng đoán được ý định của nam tử, chỉ có thể lo sợ, không ngừng len lén nhìn gò má của nam tử. Ở bên cạnh, U Dạ La bẩm báo chuyện Tiên Vu Thái tử bị thương, Hoàng thượng lại lạnh lùng híp mắt như cũ, trên mặt cũng không vì U Dạ La bẩm báo mà có bất kỳ biến hóa nào.
"Hoàng thượng?" U Dạ La thận trọng khẽ gọi lần nữa, liễm mắt cúi đầu, nhưng nơi khóe mắt lại nhìn trộm vẻ mặt Hoàng thượng.
Miễn cưỡng xốc tầm mắt, nụ cười tà mị lộ trên môi đỏ mọng của nam tử, hắn nhẹ nhàng gạt bỏ ống tay áo của áo mãng bào, lạnh lùng mở miệng: "Chỉ có vậy?"
Trong giọng nói giống như có chút trách cứ U Dạ La chuyện bé xé ra to.
U Dạ La giật mình, vẫn hạ mắt hồi đáp: "Dạ, Hoàng thượng, có điều Tiên Vu Thái tử. . . . . ."
"Bị thương ư? Không phải mời ngự y rồi sao? Còn dài dòng cái gì, U Tướng quân, hôm nay là một ngày đại hỉ, nên sớm trở về nghỉ ngơi, buổi tối tới đây sớm một chút!" Nam tử lười biếng đứng dậy, giống như mệt mỏi ngáp một cái, khoát khoát tay, muốn hắn ta lui ra.
U Dạ La như muốn nói thêm cái gì, thấy Hoàng thượng cũng không có ý định nghe, đành lắc đầu một cái, hành lễ lui xuống.
Ánh mắt nam tử lúc không có người đột nhiên trở nên tà mị lạnh lẽo, hai mắt xanh đột nhiên đến nhuộm đỏ.
Hắn đứng dậy, tới tới lui lui đạp nhẹ hai bước, giống như nhớ tới một chuyện vô cùng thú vị, mím môi cười một tiếng tà mị xong, hắn gọi Trương Anh: "Mang hai cung nữ ở Ngưng Hương cư đến đây!"
Trương Anh vội vàng đi trước, một hồi, Tố Mỹ Na và Tố Tạp Na cúi đầu thật sâu, đi theo sau lưng Trương Anh vào Duẫn Thiên cung.
Sắc mặt hai nàng trắng bệch, bịch bịch một tiếng quỳ trên mặt đất.
"Trẫm muốn biết, tối hôm qua có nam nhân nào vào Ngưng Hương cư không?" Lông mày xinh đẹp nhẹ nhàng nhảy lên, trên mặt nam tử khó được ý cười, chỉ là nụ cười kia càng thêm lạnh lẽo.
Tố Mỹ Na và Tố Tạp Na không hề suy nghĩ, động tác nhất trí lắc đầu.
Tính mạng cả nhà họ, từ khi họ vào Thanh Huy viên, thì mạng của các nàng đã không thuộc về mình.
Nụ cười lạnh lẽo của nam tử đông cứng trong nháy mắt, "Mang xuống đánh, đánh tới khi họ nói!"
Sinh thần năm mươi của Thái hậu, hoàng cung đã chuẩn bị từ ba ngày trước, tới hôm nay đã hoàn toàn thỏa đáng.
Kim Huy vừa tự mình chỉ huy Thái giám treo hoa đăng ở trên Mạc Thủy đình, vừa lặng lẽ chú ý tình hình ở Ngự Thư Phòng, thấy trên mặt U Dạ La tiếc nuối đi ra, hắn không nhịn được nhướng lông mày, hình như đã sớm ngờ tới, mang theo Nhung Thiên xoay người ra khỏi Duẫn Thiên cung.
Ở hậu điện Duẫn Thiên cung có một tòa núi cao, núi cao chồng chất, thanh tùng ngọc thúy, trên đỉnh núi có một tòa cung điện, đứng sừng sững, ngói tường màu đỏ, thật là hùng vĩ.
Dặn dò Nhung Thiên chờ ở dưới chân núi, Kim Huy ngước mắt nhìn sang cung điện bao phủ trong ánh mặt trời, híp mắt, bắt đầu leo núi.
Thềm đá cao chót vót, nhưng mà với người có võ công cao cường như Kim Huy nhìn, chỉ có thể coi là một đĩa đồ ăn, thỉnh thoảng có thị vệ tuần tra đi ngang qua, tất cả đều cung kính hành lễ.
Sau thời gian một nén nhang, Kim Huy bò lên đỉnh núi, đứng ở trước cửa sơn đỏ hơi do dự, liền đẩy cửa vào.
Ở trong cung điện có lão Công Công đang làm nhiệm vụ, thấy Kim Huy thì quỳ lạy, run rẩy đi bẩm báo.
Không bao lâu, công công ra ngoài, mang theo Kim Huy chuyển qua chính điện trực tiếp vào tẩm điện, trong viện, cây phong đỏ nhuốm cả bầu trời.
Công công đưa Kim Huy tới tẩm điện liền lui xuống, Kim Huy nhẹ nhàng hành lễ từ bên ngoài, cửa gỗ khắc hoa cũ kỹ liền mở ra.
Không khí trong phòng hơi ngột ngạt, trên cửa gỗ treo tấm màn che vừa dầy vừa nặng, khiến cho trong phòng có chút mờ mờ, Kim Huy đứng tại chỗ, thật lâu sau, mới loáng thoáng thấy rõ có một ông lão nhẹ nhàng tựa sát trên giường tận cùng bên trong.
Trông ông lão cũng trên bảy tám chục tuổi, tóc hoa râm xốc xếch, tinh thần coi như tỉnh táo.
"Ngươi đã đến rồi?" Ông lão từ từ mở miệng, âm thanh già nua không khỏi làm Kim Huy ngẩn ra, trong nháy mắt, trong lòng lập tức dâng lên chua xót, hắn ta tiến lên, cầm bàn tay gầy trơ cả xương của ông lão, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Phụ hoàng!"
"Huy nhi!" Ông lão đáp lại lời nam tử, nhẹ nhàng xốc tầm mắt, di chuyển thân thể gầy trơ cả xương, "Minh nhi, hắn có gì không ổn sao?"
Nhẹ nhàng hạ mắt, nhịn xuống chua xót trong lòng, Kim Huy lắc đầu một cái: "Không, không phải vậy, ta nhớ phụ hoàng, tới nhìn một cái!" Nói xong lời cuối cùng, âm thanh của hắn ta thậm chí có chút nghẹn ngào.
"Đứa nhỏ ngốc, ngươi tùy tiện đến đây, nếu như bị Minh nhi biết. . . . . ." Ông lão lắc đầu một cái, thở khẽ thở ra một hơi, trong lòng giống như buông xuống.
"Phụ hoàng, ta không sợ hắn!" Kim Huy lạnh lùng mở miệng, ánh mắt không kiên nhẫn nhẹ nheo lại.
"Huy nhi, ta biết rõ trong lòng ngươi bất bình, Minh nhi hắn có chút cực đoan, nhưng. . . . . . Đây là quy định của Kim Lang Vương triều, không ai có thể sửa đổi." Ông lão khẽ mở miệng, mặt mũi nặng nề.
"Không thể? Nhưng tại sao phụ hoàng có thể? Ta không tin ngôi vị Hoàng thượng thực sự chỉ có thể do một mình hoàng huynh ngồi! Ta không thể trơ mắt nhìn Kim Lang Vương triều hủy ở trong tay hắn!" Kim Huy giống như không nhịn được bộc phát, hắn ta nói có chút kích động, gân xanh trên mặt cũng nổi lên.
Trên mặt ông lão càng ngày càng khổ sở, lão than một tiếng: "Ngươi thấy được, thân thể ta càng ngày càng kém, năm mươi tuổi lại giống như lão già tuổi xế chiều, đây chính là cái giá phải trả, cái giá của việc phụ hoàng ngồi lên chỗ vốn không nên thuộc về phụ hoàng, mười năm, mà mười năm này, lại phải dùng mạng mẫu hậu của ngươi để trả nợ cả đời ta! Huy nhi, phụ hoàng đã cố gắng tiêu giảm thù hận lớn nhất trong lòng Minh nhi, ngươi phải cho hắn thời gian. . . . . ."
"Thời gian? Nhưng phụ hoàng người biết không? Mỗi một khắc kẻng ở hoàng cung đối với ta mà nói đều là đau khổ, có lúc nhìn khuôn mặt lạnh lẽo hận đời của hoàng huynh, ta thật muốn nói cho hắn biết. . . . . ."
Ông lão tiến lên nhẹ nhàng che lại môi Kim Huy, từ từ lắc đầu một cái, trong ánh mắt có quyết tuyệt.
"Không, không thể, hắn sẽ không tiếp nhận nổi cái hiện thực này, như vậy chỉ có thể khiến lang tính cắn trả hắn, thậm chí sẽ làm Kim Lang Vương triều diệt vong. Huy nhi, chờ, chờ đến khi Minh nhi có con cháu, ngươi đưa hắn đến nơi này, ngươi thấy không? Trong phòng tối đen, không có ban ngày hay ban đêm, ta ở đây mười năm để nghiên cứu phương pháp trì hoãn lang tính xuất hiện, có lẽ, đây là một biện pháp tốt nhất!"
Kim Huy nhìn sang gian phòng u ám, trầm mặc.
Kim Minh, một người không hoàn chỉnh, tại sao có thể khiến tất cả mọi người để cho hắn sinh tồn?
Hắn ta nhất định phải thay đổi đây tất cả, nhất định!
"Phụ hoàng, người đã từng nói, thật ra thì thay đổi số mạng Kim Lang Vương triều còn có một biện pháp." Kim Huy đột nhiên ngước mắt, trong ánh mắt lộ ra kiên quyết.
"Đúng, lúc Hoàng gia gia ngươi tại vị, đã từng có một cao tăng du hành nói qua, săn lang tộc, ngàn năm xuất hiện một nữ tử có chứa năng lực đặc biệt, chỉ cần nữ tử xuất hiện, cũng đồng nghĩa với săn lang tộc có thể quang minh chính đại cùng tồn tại với Kim Lang Vương triều, nhưng Minh nhi . . . . . ." Ông lão lắc đầu một cái, mười năm trước, Kim Minh mới lên ngôi, tuổi trẻ khí thịnh, chỉ bởi vì cái tên săn lang tộc mà chinh phạt quy mô lớn, săn lang tộc tử thương vô số, từ đó về sau, săn lang tộc đổi tên thành Mặc tộc, kéo dài hơi tàn ở trên đời này.
"Nữ tử kia xuất hiện!" Kim Huy lẩm bẩm mà nói.
Sắc mặt ông lão đột nhiên trở nên xanh mét, ngũ quan co rút ở chung một chỗ, một nỗi sợ hãi giống như bật ra từ trong lòng.
"Phụ hoàng người làm sao vậy?" Kim Huy tiến lên ôm lấy ông lão.
"Nàng ta vào cung sao?"
"Dạ!"
"Kim Minh có biết?"
Kim Huy ngẩn ra, gật đầu một cái.
"Mau, mau đưa nữ tử đó ra khỏi cung đi, mau!" Ông lão vội vàng mở miệng.
"Phụ hoàng, không phải người nói. . . . . ." Kim Huy vẫn chưa nói hết, đã bị lời nói dồn dập của ông lão cắt đứt: "Hoàng huynh ngươi mới vừa tới, hắn hỏi lời nguyền đó, ngươi biết, hắn luôn không tin Kim Lang là do ta nuôi , ta. . . . . ." Ông lão kinh ngạc thở một hơi, "Ta nói cho hắn biết. . . . . . Kim Nhật chính là Kim Lang!"
Sắc mặt Kim Huy cũng đột nhiên trở nên tái nhợt, như vậy là nói, trong lòng Kim Minh có sát ý đối với Thanh Thanh?