Ngọc Triệt ngước con mắt, nam tử híp mắt nhìn xuống, cánh tay vòng ở bên eo nàng ta, nàng ta cũng rất tự nhiên ôm lấy hông của hắn, hai người cứ thể lẳng lặng đưa mắt nhìn nhau, đàn tỳ bà yên lặng rơi xuống đất.
Ngọc Triệt nhìn gương mặt người trong lòng rất giống so với tưởng tượng, trong khoảng thời gian ngắn, ý định trong cõi lòng xông lên đầu.
"A!" Mọi người đều kinh hô một tiếng, vội vàng liễm mắt cúi đầu, cũng không dám nhìn nữa.
Trên thế giới này cũng không có ai dám nhìn thẳng gương mặt Kim Lang Vương.
Nhẹ thì móc mắt, nặng thì bỏ mạng. Nhưng Ngọc Triệt Công chúa lại mắt không chớp ngắm nhìn nam tử, nàng ta si ngốc nhìn, tay bạch ngọc khẽ xoa khuôn mặt nam tử: "Ngươi là hắn sao?"
Nam nhân chợt cong khóe môi, lộ ra nụ cười yếu ớt, đây là nụ cười yếu ớt giống như con báo hướng về phía con mồi hãm sâu trong lưới, tràn đầy ý vị đặc biệt.
"Ngươi nói xem?" Hắn lẩm bẩm mà nói, bàn tay từ từ mơn trớn sợi tóc nữ tử rơi trên đầu vai, trong con ngươi thâm thúy lóe ra thần thái lấp lánh rồi lại sắc bén làm người ta cảm thấy lạnh lẽo không ngăn nổi.
"Ta không biết. . . . . . Ta. . . . . ." Ngọc Triệt lắc đầu một cái, xoay người, giống như vội vàng tìm gì để chứng thực, da đầu Liễu Nha run lên, lập tức tránh vào chỗ tối, bên cạnh có một nữ tử trang điểm diêm dúa lẳng lơ như có điều suy nghĩ nhìn nàng một cái.
"Ngươi đang tìm cái gì?" Kim Minh cười khẽ, bàn tay từ từ trượt từ đầu vai đến cái cằm lanh lảnh xinh đẹp của nàng ta, nhẹ nhàng nâng, khiến cho ánh mắt nàng ta chuyển đến trên mặt hắn.
"Ta. . . . . ." Ngọc Triệt chớp lông mi thật dài, cặp mắt quật cường trong veo, nhìn chằm chằm hắn.
"Nói cho trẫm, còn hài lòng về trẫm không?" Hắn mím môi cười một tiếng, nụ cười mê hoặc lòng người, giống như gió xuân, nhẹ nhàng, nhàn nhạt, thổi qua trong đầu Ngọc Triệt.
Ngọc Triệt cứng họng, không biết trả lời như thế nào, chỉ liễm mắt cúi đầu, muốn dùng sức tránh khỏi ngực hắn.
"Yên tâm, trẫm tuyệt đối sẽ không để cho ngươi giống như thiếu nữ trong tiếng tỳ bà, cuồng dại lỗi giao!" Hắn khẽ vuốt thân thể, lẩm bẩm nói ở bên tai nàng ta.
Khờ dại gửi gắm nhầm người
Thân thể đột nhiên cứng đờ, hơi thở của nam tử từ từ thổi lất phất trên mặt nàng ta, Ngọc Triệt sau khi rung động trong lòng thì đột nhiên tỉnh táo cười một tiếng, nhẹ nhàng hành lễ: "Tạ Hoàng thượng!"
Nam tử nhìn khuôn mặt tươi cười tỉnh táo khác thường của nữ tử này, trong mắt thoáng qua hứng thú, hắn từ từ buông nữ tử ra, hô ba tiếng tốt xong, xoay người lại ngồi ngay ngắn ở trên ghế rồng.
"Ngọc Triệt Công chúa, quả thật là tài nghệ xuất chúng, nhân tài không tầm thường!"
Ngay cả Hoàng thượng cũng tán thưởng như vậy, huống chi là thần tử? Âm thanh khen ngợi và tiếng vỗ tay liên tiếp vang lên, song có nữ tử áo trắng đứng một mình ở trong đình, không quan tâm hơn thua khẽ gật đầu, nở nụ cười nhẹ, không nói, trực tiếp nhặt bà trên đất lên tỳ, nói cám ơn với Phi tần xong, thản nhiên trở về vị trí cũ.
Một vị Công chúa biết rõ đạo lý như thế, nhất thời khiến trong lòng Mộ Dung Dẫn sinh ra mấy phần hảo cảm, nếu như nói lúc mới đầu lập hậu là vì lôi kéo nước Tiên Nô, bây giờ, hắn ta cho là nữ tử này có đầy đủ sức quyến rũ khiến Hoàng thượng thần hồn điên đảo, nàng ta tựa như một đóa hoa trong cốc u lan, xinh đẹp thanh tịnh lại làm cho người ta không nhịn được thân cận.
Huống chi Hoàng thượng không ngừng khen ngợi nàng ta, tin tưởng chuyện lập hậu nhất định sẽ thuận lợi hơn rất nhiều! Mộ Dung Dẫn không khỏi tự tin hơn gấp trăm lần, đứng dậy tấu: "Hoàng thượng, phía sau chính là ngày đại hôn của Hoàng thượng, hôm nay lại vừa đúng là ngày sinh thần của Thái hậu, theo cựu thần thấy, không bằng tăng thêm mừng vui gấp bội, bệ hạ đã lên ngôi hai năm, hậu cung luôn vô chủ, cựu thần cho là. . . . . ." Mộ Dung Dẫn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt Kim Minh cũng không có khác thường, mới thả lỏng người tiếp tục nói: "Ngọc Triệt Công chúa ôn lương thục nghi, tài mạo song toàn, ngay cả Hoàng thượng cũng khen ngợi, không bằng. . . . . ."
"Không bằng thế nào?" Kim Minh mím môi cười khẽ, con mắt híp lại.
Nụ cười của Hoàng thượng khó phân biệt vui buồn làm trái tim Mộ Dung Dẫn run lên, nhưng hôm nay tên đã lắp vào cung không phát không được, chỉ đành phải nhắm mắt tiến lên: "Thần cho là không bằng buổi lễ đại hôn long trọng hai ngày sau đó đổi thành buổi lễ lập hậu long trọng, lập Ngọc Triệt Công chúa làm hậu. . . . . ."
"Lập Ngọc Triệt làm hậu?" Gương mặt tuấn tú của Kim Minh nhanh chóng nâng lên nụ cười hứng thú, đáy mắt mê người thoáng qua ánh sáng quỷ dị không biết tên, "Nhưng trẫm lại cho là, Ngọc Triệt và trẫm không thích hợp. U Tướng quân ở chỗ nào?"
U Dạ La hơi chút kinh ngạc, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy sắc mặt Kim Minh trầm tĩnh, nhìn không ra một chút cảm xúc, chỉ có môi mỏng mân thành một đường thẳng. Hắn ta nhanh chóng ngước mắt, bước ra khỏi hàng, thân thể hơi gấp, cung kính, hành lễ nói: "Hoàng thượng, thần ở đây!"
"U Tướng quân ngày đêm vất vả vì nước, trẫm vẫn mãi không biết nên ban thưởng gì, không bằng thừa dịp tối nay, Công chúa Tiên Nô vào triều, trẫm liền ban thưởng nhân duyên tốt cho ngươi, còn không tạ ơn?" Khóe miệng Kim Minh từ từ dâng lên đường cong, con mắt nhíu lại, thế nhưng hơi nở nụ cười, ý cười mị hoặc, theo ánh nến chập chờn trong gió, tràn ra khát máu lạnh lẽo, trong đồng tử u tối giờ phút này bắn ra sáng loáng.
U Dạ La nghe, cả người cứng đờ tại chỗ, sau đó quỳ xuống đất, hô to ba tiếng không dám.
"Không dám?" Kim Minh hừ lạnh, khóe môi lập tức thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm U Dạ La.
Mộ Dung Dẫn cũng ngẩn ra, không biết trong hồ lô của Hoàng thượng bán thuốc gì, có điều Ngọc Triệt là Công chúa, sao có thể gả cho thần tử, huống chi lúc cầu hôn đã nói rõ, là làm phi tử của Hoàng thượng, hôm nay Hoàng thượng thế nhưng lật lọng. . . . . . Mộ Dung Dẫn cũng quỳ phịch một tiếng trên mặt đất, chúng thần vừa thấy, rối rít buông Mạc rượu trong tay ra, quỳ bên cạnh Lưu Bôi Trì.
"Hoàng thượng, vạn lần không được a!" Chúng thần kêu lên, tấu.
Bên cạnh, sắc mặt Ngọc Triệt hơi tái nhợt, nàng ta ngước mắt ngắm nhìn nam nhân cười mị hoặc trong ánh nến, mắt phượng như có điều suy nghĩ chợt lóe lên, nàng ta từ từ đứng dậy, mím môi mỉm cười, tỉnh táo hành lễ với Kim Minh: "Hoàng thượng, Ngọc Triệt đã gả khỏi nước Tiên Nô, cũng coi là phi tử chưa qua cửa của Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng ghét bỏ Ngọc Triệt, muốn tặng Ngọc Triệt cho người khác, Ngọc Triệt không có phản đối, chỉ là chọn ai, có thể để Ngọc Triệt tự lựa chọn hay không?"
Lời của Ngọc Triệt nhấc lên xao động lần nữa, Mộ Dung Dẫn kinh ngạc chuyển con mắt nhìn nữ tử thâm tàng bất lộ, trên mặt chảy ra mồ hôi lạnh.
"Hả? Ngọc Triệt Công chúa, chẳng lẽ ngươi trúng ý người khác sao?" Con mắt bắn ra ý lạnh chuyển sang Ngọc Triệt, giọng điệu của Kim Minh vô cùng khách khí.
Ngọc Triệt ngước mắt, từ từ quét nhìn qua chúng thần, Kim Huy vẫn không mở miệng đột nhiên đứng dậy, cất cao giọng nói: "Hoàng huynh, hôm nay là ngày sinh thần của Thái hận, không cần giọng khách át giọng chủ chứ? Hôn sự của Ngọc Triệt Công chúa ngày mai bàn lại cũng không muộn!" Hắn ta chuyển con mắt nhìn về Ngọc Triệt, giống như vô ý, lại nhẹ nhàng chớp mắt, Ngọc Triệt Công chúa là người thông minh, nàng ta tìm Kim Nhật khắp nơi không thấy, trong lòng cũng thấp thỏm, lời còn sót lại cũng không có nói, chỉ từ từ gật đầu, coi như là đồng ý đề nghị của Kim Huy.
"Dạ dạ, Hoàng thượng, người xem cựu thần thật là hồ đồ rồi, hôm nay là ngày sinh thần của Thái hậu, phía sau còn có rất nhiều tiết mục đặc sắc không có trình diễn, không bằng. . . . . . Ngày khác bàn lại, ngày khác bàn lại!" Mộ Dung Dẫn thấy Huy vương gia ra mặt, cũng biết chuyện ngày hôm nay sợ rằng hơi kỳ lạ, vì vậy vội vàng phụ họa.
"Minh nhi, ngươi xem, hôm nay là sinh thần của mẫu hậu, chuyện ngày hôm nay, có thể đều nghe mẫu hậu hay không?" Thái hậu cũng chuyển con mắt nhìn về Kim Minh, dịu dàng nói.
Kim Minh cười cười, thong thả ung dung gật đầu một cái, ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Kim Huy không thả.
"Vậy thì tốt, đều đứng dậy đi, chuyện này ngày mai bàn lại cũng không muộn!" Thái hậu nhàn nhạt phất tay một cái, chúng thần hô to ba tiếng Thiên tuế Thiên tuế Thiên thiên tuế, đứng dậy trở về chỗ ngồi. Tiếp tục uống rượu và ăn uống, nhưng tảng đá đè trong lòng mỗi người lại càng ngày càng nặng.
Thái hậu thấy không khí có chút trầm lắng, vì vậy từ từ xoay người, nhìn về Kim Huy, cất cao giọng nói: "Huy nhi, đều là phi tử của Minh nhi hiến vũ hiến nghệ, mẫu hậu xem cũng mệt mỏi, Vân Cẩm có tới không? Không bằng kêu nàng xướng một khúc, lâu rồi mẫu hậu không nghe!"
Kim Huy cười khẽ, từ từ gật đầu một cái, ánh mắt chuyển hướng đám nữ quyến.
Nữ tử ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Liễu Nha nghe tiếng, lập tức đứng dậy, chỉ thấy y phục của nàng ta hoa lệ, vóc người đẫy đà, da thịt mềm mại mịn màng vô cùng, một thân y phục mềm mại màu tím nhạt càng lộ ra quyến rũ của phái nữ, hai hàng lông mày đen nhánh, phối hợp với hai con ngươi trong suốt, sống mũi cao thẳng, môi đỏ khéo léo, nhất là nốt ruồi đỏ lớn chừng hạt đậu giữa trán càng thêm nổi bật, giống như phấn hoa vàng, càng tăng thêm khí chất linh động.
Liễu Nha hơi ngẩn ra, cũng không biết nữ tử ngồi ở bên cạnh mình chính là vương phi của Kim Huy, vì vậy không nhịn được nhìn lâu hơi, ai ngờ vừa vặn nhìn đối nhau với nữ tử.
Liễu Nha không hiểu mở to đôi mắt như nước nhìn nữ tử, nàng nhìn thấy trong ánh mắt nữ tử thoáng qua bén nhọn và vô tình, nàng cho là mình nhìn lầm. Mở mắt xem lần nữa, nữ tử đã khôi phục vẻ mặt dịu dàng kiều mỵ, cười cười với chúng nữ tử, một mình đi ra khỏi hàng ngũ.
"Mộ Dung Vân Cẩm tham kiến Hoàng thượng, Thái hậu nương nương!" Nàng ta nhẹ nhàng bước liên tục tiến lên, cung kính hành lễ, liền bị Thái hậu kéo đến trước mặt, "Vân Cẩm à, gọi mẫu hậu, mỗi lần gặp mặt ngươi đều lạnh nhạt như vậy, nhưng càng như vậy, thì càng làm người khác thích!" Thái hậu cười.
Kim Minh nhàn nhạt nhìn nữ tử, bộ dáng khéo léo, nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Dạ, mẫu hậu!"
"Đúng, thật ngoan, lần này có quà gì muốn tặng cho mẫu hậu hay sao? Nhưng mẫu hậu muốn nghe Cẩm Vân hát Vân Thủy dao nhất, thật là hay, nhẹ nhàng, mỗi lần nghe, trong lòng đều sẽ kích động, giống như gặp được cố hương trong giấc mộng kia!"
"Mẫu hậu muốn nghe, lúc nào cũng có thể triệu Vân Cẩm vào cung." Mộ Dung Vân Cẩm cười cười, ánh mắt giống như vô tình trêu Kim Minh.
Kim Huy đứng ở một bên, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại.
"Như vậy thì bây giờ luôn đi, cũng để cho bọn họ nghe thử, cái gì gọi là giọng ca trời sinh!" Thái hậu khẽ vuốt tay nữ tử, cười nói.
"Dạ, Thái hậu!" Vân Cẩm nhẹ hạ thân thể hành lễ, sắp thẳng người lên, tiếng hát giống như tiếng trời từ từ thoát ra từ môi anh đào của nữ tử, cùng nhau rơi xuống, vừa kết thúc vừa dong duổi, mặc dù không có nhạc đệm, nhưng âm thanh tinh khiết, càng thêm động lòng người.
Một khúc thôi cũng làm mọi người thổi phồng, chỉ là lần này đối tượng đổi lại là Mộ Dung Dẫn, người người khen hắn ta sinh một nữ nhi giỏi.
Lúc này Hoàng Phủ Nam ngược lại có chút buồn bực không vui, Huy vương phi rõ ràng là nữ nhi của hắn ta, hôm nay. . . . . . Mặc dù làm phi tử Hoàng thượng vinh dự hơn so với vương phi, nhưng. . . . . . tâm thần hắn ta thấp thỏm nhìn sang Kim Minh ý định khó phân biệt, sâu kín thở dài, làm bạn với vua như hổ!
"Cám ơn mẫu hậu, cám ơn Hoàng thượng!" Mộ Dung Vân Cẩm nhận được khen ngợi, không khỏi vui mừng nhướng mày, ánh mắt hữu ý vô ý thỉnh thoảng nhẹ rơi vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Kim Minh, ánh mắt trong suốt chớp động.
"Vân Cẩm còn có quà tặng muốn dâng tặng mẫu hậu!" Mộ Dung Vân Cẩm nói xong, liền trở về chỗ lấy quà tặng, là một hộp gấm trang sức tuyệt đẹp, mở ra, lại là một chuỗi bạch ngọc thạch nối liền thành dây chuyền, ở bên trong hào quang tinh khiết hoàn mĩ, phần dưới dây chuyền có một trái tim bạch ngọc, cả sợi dây chuyền tinh khiết hoàn mĩ, tất cả Ngọc Thạch đều từ thiên nhiên, không hề tỳ vết. Sợi dây chuyền này, bất luận nhìn bề ngoài hay bên trong, chỉ cần vừa nhìn, sẽ hiểu được giá trị kỳ trân dị hiếm, chỉ sợ là trút hết nghìn vàng cũng khó có được!
"Vân Cẩm nghe nói mẫu hậu thích bạch ngọc, đặc biệt tìm kiếm ngàn dặm xa xôi, mong rằng mẫu hậu sẽ thích!" Nàng ta từ từ dâng hộp gấm lên cao trước mặt.
"Huy nhi, ngươi xem, Vân Cẩm thật là hiếu thuận!" Thái hậu mừng rỡ đeo dây chuyền vào trên cổ, nói với Kim Huy.
Kim Huy mím môi cười như cũ, khóe môi giữ vững đường cong trước sau như một, không nói.
"Cô Cô, Nguyệt nhi cũng có quà tặng!" Hoàng Phủ Xa Nguyệt giống như cuối cùng cũng hoàn hồn từ trong kinh sợ, không chịu thua đứng dậy, đến trước mặt Thái hậu cung kính hành lễ, cũng dâng tặng một hộp ngọc.
Chúng phi thấy thế, rối rít mang quà mình chuẩn bị xong ra, ai ai cũng dâng đến trước mặt Thái hậu, trong khoảng thời gian ngắn, cung nữ bên cạnh Thái hậu nhận quà mà tay như nhũn ra, vải vóc, tranh chữ, châu báu, đồ cổ, cái gì cần có đều có.
Chỉ là ngược lại Liễu Nha cũng có vẻ hơi cô đơn, từng người đều đến trước mặt Thái hậu, chỉ có một mình Liễu Nha vùi ở trong góc, ăn, uống.
Kim Minh từ từ ngước mắt, lạnh nhạt ngắm nhìn một màn rực rỡ kia, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm xúc mềm mại, lúc này Liễu Nha giống như là đóa hoa trong góc, một mình nở ra, lan tỏa hương thơm. Ngay sau đó, Kim Minh nhướng mày, đột nhiên phát giác còn có tầm mắt một người dừng lại ở trên người Liễu Nha, hắn lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, thấy là Tiên Vu, lập tức nâng lên nụ cười hứng thú, hắn đứng dậy, trực tiếp xuống ghế rồng, thong thả ung dung đi tới trước mặt Liễu Nha, dừng lại.
Liễu Nha đang ăn ngon cố gắng không để cho mình gây ra chú ý, trước mặt đột nhiên xuất hiện áo mãng bào màu vàng, trong lòng nàng xao động, ánh mắt do do dự dự ngước lên, mỡ đông tựa như phấn bôi ở khóe môi, hai mắt đen trắng rõ ràng ẩn chứa thấp thỏm.
"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng?" Nàng hô không nguyên vẹn, vừa muốn đứng dậy, lại bị Kim Minh nhẹ nhàng đè lại: "Thanh phi, ngươi hưởng thụ đấy! Thế nào? Ngươi không có quà tặng cho mẫu hậu ư?"
Hắn cười yếu ớt, trong ánh mắt thoáng hiện thần thái trêu đùa, cũng từ từ nhấn mạnh hai chữ Thanh phi.
Như hắn dự đoán, sắc mặt Tiên Vu hơi đổi.
Trong lòng hắn cười thầm, bàn tay càng thêm thân mật vuốt đầu vai Liễu Nha, nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào trên người Liễu Nha.
"Ách. . . . . ." Liễu Nha ngẩn ra, thấy mọi người đều trông về phía nàng, nàng cắn cắn môi, quệt quệt mồm, sắc mặt giống như ánh rạng đông ngay lập tức biến đổi, biến đỏ đổi xanh, lúng túng không biết làm như thế nào cho phải.
Thanh phi. . . . . . Kim Minh đang cố ý khiến nàng khó chịu!
"Xem ra ngươi thật sự không có quà tặng có thể tặng, nhưng mà nếu không có quà tặng, tại sao ngươi còn tới tham gia thọ yến?" Vẻ đùa cợt trong ánh mắt nam tử càng đậm, đường cong trên khóe môi mân chặt hơn.
"Ai nói ta không có!" Lòng háo thắng khiến Liễu Nha chợt đứng lên, nàng lấy tay nhỏ bé đầy mỡ đông từ từ lục lọi ở trên người, sờ sờ chỗ kia chỗ kia, cuối cùng từ trong túi bên trái lấy ra nhẫn bạch ngọc ngày đó mò được ở đáy hồ: "Đúng, cái này là được!" Nói xong, nét mặt của nàng không cam lòng giống như chó bị đoạt xương, đây chính là một món bảo bối đáng tiền duy nhất nàng lấy được ở cổ đại, hôm nay tặng cho người khác thật có chút không bỏ được!
Sắc mặt đùa cợt của nam tử sau khi nhìn thấy nhẫn bạch ngọc kia thì bỗng nhiên biến đổi, hắn chợt nắm lấy tay nhỏ bé của Liễu Nha, ngay cả thanh âm cũng thay đổi: "Ngươi lấy cái này từ đâu?"
"A!" Liễu Nha kêu đau, tay nhỏ bé sắp bị bàn tay nam tử bóp đứt."Là ta nhặt được trong hồ ở hậu viện Ngưng Hương cư!"
Kim Huy cảm thấy bên này khác thường cũng bước lên trước, nhưng mà khi trông thấy nhẫn bạch ngọc trong tay Liễu Nha thì sắc mặt cũng biến đổi.
"Hoàng huynh, chỉ là một chiếc nhẫn tương tự thôi, không cần quá ngạc nhiên!" Kim Huy tiến lên, giống như là muốn hoà giải, nhưng trong hai tròng mắt nam tử lại bắn ra bén nhọn lạnh lẽo, hắn lạnh lùng nhìn về Kim Huy: "Giống nhau? Tốt nhất là như vậy, để mẫu hậu lấy nhẫn bạch ngọc của mình ra đối chiếu xem! Kim Lang Vương triều, chỉ có một chiếc nhẫn Phượng, người có nhẫn Phượng, mới là mẫu nghi thiên hạ, nếu như trẫm nhớ không tệ, mười bốn năm trước, sau khi trẫm phong Vân Nghê là Thái tử phi, đã đeo chiếc nhẫn Phượng này vào trên tay của nàng, sau lại trở về trên tay mẫu hậu!" Kim Minh nói như vậy, ánh mắt không kiềm hãm được nhìn về Thái hậu, sắc mặt Thái hậu tối sầm lại, hơi có chút kinh hoảng.
"Mẫu hậu, người mất nhẫn Phượng sao?" Hắn lạnh lùng mở miệng, ánh mắt sáng tỏ.
Thái hậu cả kinh trong lòng, đổi lại là người khác, nàng nói ngược lại là nàng ta ăn cắp diệt khẩu là tốt rồi, nhưng người nọ là Mặc Thanh Thanh, giết không được. . . . . .
Thái hậu đứng dậy, cố ra vẻ trấn tĩnh đi tới trước mặt Liễu Nha, lớn tiếng kêu khẽ một tiếng: "Thì ra là rơi vào Ngưng Hương cư, may nhờ Thanh Thanh nhặt lên, bằng không. . . . . ."
"Mẫu hậu, người thật là không cẩn thận!" Kim Minh cười lạnh, trong ánh mắt nhanh chóng thoáng qua vẻ quỷ dị không muốn người biết.
Nhẫn Phượng là quốc bảo, mẫu hậu luôn luôn cẩn thận bảo quản, dùng sợi tơ hồng thắt ở trên cổ, nhẫn bất ly thân, làm sao có thể ném?
"Cám ơn Thanh Thanh, ai da, còn không biết vứt đi lúc nào, già rồi già rồi, đầu óc cũng không dùng được nữa!" Nàng ta cười lấy nhẫn từ trên tay Liễu Nha, ánh mắt cũng tối sầm lại.
"Nếu ngươi tìm được nhẫn giúp mẫu hậu, vậy thì thưởng năm trăm lạng bạc!" Kim Minh lạnh lùng mở miệng, bàn tay từ từ ngừng kiềm chế Liễu Nha.
"Tạ Hoàng thượng!" Liễu Nha thở phào nhẹ nhõm, lại đột nhiên nhìn thấy Kim Huy giống như trách cứ liếc nàng một cái.
Kim Minh xoay người, lười biếng ngồi trên ghế rồng lần nữa, đột nhiên nhớ tới cái gì, hắn cười từ từ nhìn về phía Hoàng Phủ Xa Nguyệt: "Ái phi, trẫm từng nói sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho nàng, nói, nàng muốn cái gì, trẫm sẽ cho nàng cái đó!"
Giọng điệu của hắn thật dịu dàng, tròng mắt lại phát sáng làm cho người ta sợ.