Nam nhân chợt bước lên trước, vào lúc Mạc Thương cho là Hoàng thượng thiếu kiên nhẫn, bước chân của nam tử bỗng dừng lại, giống như có thứ gì quật cường mà cô độc làm hắn không bước tiếp, hắn xoay người, tầm mắt rũ thật thấp: "Hồi cung!"
Áo mãng bào màu tím bị gió lớn thổi bay, xen lẫn nam tử tức giận vô cùng, gió đêm phất qua, khắp nơi yên lặng, chỉ có từng lá cây đỏ không ngừng lung lay rơi xuống đất.
Nến đỏ được thắp lên, Mạc Thương nhìn bóng lưng Hoàng thượng, nhẹ giọng tiến lên: "Hoàng thượng, đêm đã khuya, nên an giấc thôi, ngày mai. . . . . ." Hắn ta còn chưa dứt lời, liền thấy Kim Minh lạnh lùng trợn mắt nhìn hắn ta, nửa câu nuốt trở về trong bụng.
"Ngươi đi xuống đi!" Hắn lạnh lùng phất tay, ánh nến vàng chiếu xạ ở trên mặt hắn, ngũ quan của hắn mơ hồ, mặt gầy gò và cằm nhọn nhưng mà lại như lưỡi dao tỏa sáng, trong chớp nhoáng này, nhìn hắn thật đơn độc gầy yếu.
"Dạ, Hoàng thượng!" Mạc Thương chỉ có thể hành lễ lui ra, khi sắp ra cửa, không yên lòng nhìn lại, cuối cùng vẫn khẽ thở dài một cái, từ từ đóng cửa phòng.
Cảm giác thất vọng và tức giận kỳ dị từ từ lẻn vào trong lòng, giống như một thanh lợi kiếm đâm vào trái tim hắn, trong thoáng chốc, cảm giác lạnh lẽo xông vào trong lòng hắn, ngay tiếp theo đau đớn thấu xương. Nhìn thấy Kim Huy và Thanh Thanh ở chung một chỗ, tại sao tim của hắn —— mơ hồ cảm thấy đau đớn, hơn nữa càng ngày càng đau, làm hắn khó có thể hô hấp. Có lẽ đây chính là kết quả làm người ta phản bội, Kim Huy, Kim Huy đang muốn hắn nếm thử cảm giác bị người ta phản bội ư? Nhưng sao hắn ta có thể nắm chắc, Mặc Thanh Thanh có thể. . . . . .
Không, ai cũng không thể, Mặc Thanh Thanh, nàng cũng không thể! Trong mắt xanh nhiễm vẻ khát máu, hắn phải nhanh bắt được, nhưng. . . . . . Hắn đột nhiên phát hiện không thể coi chừng tim của mình, trái tim vẫn lạnh lẽo, giống như bị rót vào một loại máu mới, trong lúc vô tình bị một sợi tơ trói buộc, sơi tơ kia mảnh như sợi tóc, lại vững như cương.
Trong hoàng cung giăng đèn kết hoa, chữ hỷ đỏ thẫm làm cả hoàng cung vui mừng, nhưng ở Duẫn Thiên cung tất cả mọi người đều thận trọng nhỏ giọng rỉ tai, ngay cả đi bộ đều phải dùng mũi chân, Hoàng thượng một đêm không ngủ, sắc mặt xanh mét giống như gương mặt Diêm La , một chút sơ sẩy, sẽ chọc Hoàng thượng nổi đóa, cả nhà dọn đầu!
Khóe môi lạnh lùng nhếch lên đường cong châm chọc, Kim Minh lạnh lùng cười, ngày nay rốt cuộc đã tới, chỉ là chuyện thú vị hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Ngọc Triệt, một kẻ dám làm giao dịch với ma quỷ, kết quả của nàng ta cũng sẽ thê thảm!
"Bẩm báo Hoàng thượng, giờ lành đã đến, Thái hậu lệnh nô tài mời Hoàng thượng đi Từ Đường!" Trương Anh thận trọng vào tẩm cung, nhỏ giọng bẩm báo.
Kim Minh thong thả ung dung đứng dậy, môi mím chặt làm hắn xem ra càng thêm bí hiểm, cung nữ tiến lên, giúp hắn sửa sang lại bộ đồ mới đỏ thẫm, lại bị hắn đẩy ra: "Cút ngay!" Hắn lạnh giọng quát, tiện tay vứt bông kết chói mắt thắt ở trước ngực, lạnh lùng dậm chân đi.
Từ đường nằm ở trung tâm hoàng cung, là nơi dùng để Tế tổ hoặc là đại hôn trong cung, dành riêng ở Kim Lang Vương triều, còn có trên mỗi hành lang có cây trụ được điêu khắc Kim Lang Đồ Đằng tinh tế, giá thế giương nanh múa vuốt, mị hoặc khiếp người, trên mỗi cây trụ đều có đèn cung đình hình bát giác họa Kim Lang Đồ Đằng treo lơ lửng.
Ngọc Triệt lẳng lặng đứng ở cuối hành lang ngọc thạch, ngọc tấn hương hoa, thúy tước kim thiền; áo lưới bồng bềnh, nhẹ bay theo gió; mũ phượng, khăn quàng vai, trâm cài, trang sức nặng trĩu; con ngươi gợn sóng, lông mày như trăng rằm. Ngọc Triệt mặc giá y đỏ thẫm, giữa lông mày thoáng qua lạnh nhạt, thanh nhã không nói, màu đỏ vui mừng khiến nàng ta tăng thêm vẻ quyến rũ, nàng ta đứng ở trước Từ Đường, xuyên qua sa mỏng màu đỏ tươi, từ từ híp mắt nhìn nam tử chầm chậm mà đến.
Ánh mặt trời mới lên rơi vào nửa tóc vàng xõa ra của nam tử, buộc vòng quanh ánh vàng nhức mắt, có vẻ nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Ngọc Triệt hạ con mắt mông lung nhìn bóng dáng màu vạng từ từ đi tới, trái tim mơ hồ rung động.
Nam tử thật có sức quyến rũ mị hoặc chúng sinh, nếu như không phải trước đó yêu nam tử lạnh nhạt trong đêm tối, có lẽ. . . . . . Ngọc Triệt đột nhiên lắc đầu một cái, xua đi ý nghĩ kỳ lạ trong lòng.
"Ngươi đang nghĩ cái gì?" Gương mặt tuấn tú căng cứng của nam tử vào lúc bước ra Duẫn Thiên cung thì trở nên lãnh mị, lạnh nhạt, hắn từ từ đi tới trước mặt nữ tử, nhẹ nhàng nâng tay nhỏ bé của nàng ta, cười âm hiểm hỏi một câu.
Ngọc Triệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm để cho mình tỉnh táo lại, ánh mắt nàng ta rơi vào trên bàn tay nam tử, bàn tay màu mật ong khêu gợi cùng với bàn tay nhỏ bé trắng noãn của nàng ta tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, lại thân mật như thế.
Đây là tay hắn! Một loại rung động từ từ chảy xuôi từ trong lòng tới, ít nhất, nàng ta có thể nắm tay của hắn, coi như linh hồn của hắn thuộc về một người nam nhân khác.
Ngọc Triệt từ từ nhắm mắt lại, lắc đầu một cái, coi như là trả lời câu hỏi của Kim Minh.
Nam tử nhìn nữ nhân đóng chặt tầm mắt, vào giờ khắc này, trong đầu hắn đột nhiên nhảy ra khuôn mặt nhỏ nhắn làm bộ đáng thương của Liễu Nha, hắn trực giác xoay người đi tìm, nhưng tầm mắt của hắn sau khi nhìn quanh một đám đứng xem, hắn đột nhiên thất vọng.
Kim Huy, Thanh Thanh đều không ở đây. . . . . . Trong đầu đột nhiên nhảy ra hình ảnh hai người ôm nhau ở bên hồ, Kim Minh đột nhiên nắm chặt bàn tay nữ tử.
"Ai ya!" Nữ tử bị đau kêu ra tiếng, cấp tốc mở mắt ra không hiểu nhìn nam tử, nam tử ngẩn ra, bàn tay hơi nới lỏng.
"Giờ lành đến, vào Từ Đường!" Giọng của Quan ti Lễ nghi đột nhiên vang lên, nam tử hạ tầm mắt, bàn tay to bao lấy bàn tay nhỏ bé của nữ tử, giao nhau, từ từ tiến vào trong điện.
Ngọc Triệt cảm thụ bàn tay có lực của nam tử, nàng hơi ngước mắt, xuyên qua sa mỏng thu hết bộ dạng hạ mắt cúi đầu của nam tử vào mắt, mặc dù hắn không có mở miệng, nhưng đáy mắt xanh buồn bã, giống như ẩn chứa quá nhiều lời, mãnh liệt khiến nàng ta không cách nào xem nhẹ hàm nghĩa trong ánh mắt của hắn.
Dù là một hôn lễ trao đổi, nam nhân cũng miễn cưỡng cho xong.
Trong Ngưng Hương cư, Liễu Nha nghiêng tai yên lặng nghe tiếng chiêng trống pháo vang trời, đại hôn của Hoàng thượng cổ đại nhất định là long trọng và khác thường, nhưng nàng luôn luôn yêu thích náo nhiệt lại đột nhiên không có hứng thú tìm hiểu.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai hỏi ý kiến của ta, muốn hay là không muốn —— nàng từ từ nhắm mắt lại, lời nói khổ sở của Kim Minh đột nhiên vang dội bên tai, nàng thở dài thật sâu, A Hà ở phía sau giúp nàng nhẹ nhàng đẩy đu dây, lòng của nàng hãy cùng đu dây cùng nhau bay lên cao, nhẹ nhàng, không nơi có thể hạ xuống.
"Nhìn ra ngươi rất để ý hắn!" Kim Huy nằm nghiêng ở trên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ tử có chút tịch mịch, nhàn nhạt mở miệng.
Liễu Nha không nói gì, chỉ là nghe chiêng trống vang trời, tưởng tượng thấy đại hôn đã tiến hành được những bước gì, có lẽ, nên hành lễ rồi?
Thấy Liễu Nha không trả lời, Kim Huy cũng không mở miệng, chỉ lười biếng nằm ở trên giường, nghe tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua, giờ khắc này cảm thụ trái tim yên tĩnh.
Ngọc Triệt, một nữ tử thâm trầm mê hoặc, Kim Minh giữ nàng ta ở bên người, chỉ biết đẩy mình lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục mau hơn, mà mục đích của hắn sẽ nhanh chóng đạt thành.
"Kết thúc buổi lễ!" Quan ti Lễ nghi vừa dứt lời, trên mặt nam tử còn đầy nụ cười đột nhiên ném bông kết đỏ thẫm trên người xuống đất, khóe môi lạnh lùng mím lại, mang theo nụ cười cao thâm khó lường, lạnh lùng đạp lên.
"A!" Văn võ bá quan phát ra tiếng kinh ngạc.
Nữ tử hồng sa che mặt không hề biến sắc, nàng ta hơi nhếch khóe môi, thần thái lạnh nhạt sóng nước chẳng xao.
Nam tử nghiêng mặt sang bên, tròng mắt xanh u ám giống như một cái đầm dài rậm rạp cỏ rêu xỉ, tĩnh mịch không thấy đáy. "Sắp xếp cho Ngọc phi ở Ngọc Hoa Cung, không được trẫm cho phép, không được gặp ai!"
Chúng thần ồ một tiếng lần nữa, tất cả đều chuyển con mắt nhìn Mộ Dung Dẫn, lúc này Mộ Dung Dẫn bị chuyện nữ nhi làm cho tâm lực quá mệt mỏi, nào còn nghĩ được nhiều như vậy!
Nữ tử vẫn cười nhạt, nàng ta thích Hoàng thượng trong đêm tối, Đế Vương hung ác trước mặt làm gì với nàng ta, nàng ta đều sẽ không thương tâm.
Hắn chỉ biết thương tổn tới mình mà thôi!
Ra khỏi Thịnh Đường, lạnh lùng vứt bộ đồ mới đỏ thẫm nhức mắt trên tấm đá xanh ở hành lang, Kim Minh trực tiếp đi về phía Ngưng Hương cư, vào giờ phút như thế này, Ngưng Hương cư đối với hắn mà nói, giống như là mẫu thân ôm trong ngực, nếu như nàng nói nhớ mình, vậy thì, hắn đều có thể không so đo tất cả.
Kim Nhật là Kim Nhật, Thanh Thanh là Thanh Thanh.
Hai tay đẩy cửa lớn Ngưng Hương cư, bên trong đột nhiên truyền ra âm thanh nữ tử cười duyên, trong lòng hắn chấn động, động tác đẩy cửa đổi thành dò xem, chỉ liếc mắt một cái, trái tim trầm xuống lần nữa.
Ngày mùa thu Ngưng Hương cư, nam tử cong lông mày không phải là hoàng đệ luôn luôn thâm tàng bất lộ ư, mà nữ tử cười rực rỡ trên đu dây chính là Mặc Thanh Thanh.
Nàng quả thật ở chung một chỗ với Kim Huy. Đã từng có lúc, hắn thuyết phục mình, Thanh Thanh đang đợi hắn, có lẽ ngày đó hắn dọa nàng sợ, có lẽ hôn sự đột nhiên đến làm nàng xa rời hắn, có lẽ. . . . . . Tất cả có lẽ sau, hắn đột nhiên phát hiện hắn cũng không muốn Thanh Thanh biến mất, ngay cả Mặc Thanh Thanh là đường tắt duy nhất để Kim Nhật tồn tại.
Thế nhưng một khắc này, hắn thất vọng, thất vọng sâu đậm và tức giận khiến hắn xem ra giống như quỷ Satan điên cuồng, hắn một cước đá văng cửa chính, sải bước xông vào Ngưng Hương cư.
Nữ tử bị đu dây đưa lên trời cao đột nhiên bị nam tử tức giận làm giật mình, tay nhỏ bé buông lỏng, thân thể nhẹ nhàng giống như lá cây thẳng tắp bay ra ngoài.
"A!" Liễu Nha kêu khẽ một tiếng, sợ che hai mắt của mình lại, hai nam tử ở dưới xích đu cũng đột nhiên liếc nhau một cái, một đôi mắt sắc bén, một đôi mắt dịu dàng, nhưng đều sóng ngầm mãnh liệt, sau đó hai người đồng thời di động.
"Ách!" Liễu Nha khẽ gọi một tiếng, hai chân đã vững vàng rơi vào trên đất, không mất một sợi lông, nhưng cánh tay lại bị hai người mỗi người cầm một bên.
Liễu Nha chớp chớp mắt to, nhìn sang Kim Minh, trên mặt chỉ có thể dùng một chữ hình dung —— thối! Nhìn sang Kim Huy, khóe môi mặc dù vẫn là đường cong đó, cặp mắt xanh đen lại phát ra bén nhọn không thể bỏ qua.
Bây giờ là tình huống gì? Liễu Nha nhìn bên này, rồi nhìn bên kia, không hiểu đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
"Buông nàng ra!" Rốt cuộc Kim Minh lạnh lùng lên tiếng, sát khí lạnh lùng làm hắn càng thêm hung ác.
"Hoàng huynh, hôm nay là ngày đại hỉ của huynh, huynh không ở cùng Công chúa, thế nhưng đến chỗ Thanh Thanh, hoàng huynh, nửa thángnay, Mặc Trạc hình như không dám tới, không bằng trả Thanh Thanh lại cho đệ, huynh cũng biết, đệ đã để cho Vân Cẩm về nhà mẹ đẻ rồi!" Kim Huy cười nhàn nhạt như cũ mở miệng, sức lực trên tay đều chưa từng buông lỏng một chút.
Được Kim Huy nhắc nhở, lúc này Liễu Nha mới nhớ lại chính mình nhập vào thân thể có thân thế ly kỳ —— Mặc Thanh Thanh, người Thanh Quán lầu Hợp Hoan!
Kim Minh nhìn Kim Huy cười nhạt, con mắt tối sầm lại, lạnh lùng lộ ra uy nghiêm: "Nàng, trẫm chắc chắn phải có được! Ngươi quên sao? Ngày hôm trước ở thọ yến của mẫu hậu, trẫm đã phong nàng là Thanh phi!"
"Cái gì?" Liễu Nha kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn, Thanh phi? Chuyện khi nào?
Nam tử đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn nghi ngờ của nàng, lông mi dài khẽ chớp, nhỏ giọng rỉ tai: "Ngươi muốn, ta đều cho ngươi, chỉ cần ngươi —— đừng rời xa ta!"
Bịch! Có thứ gì đột nhiên rơi xuống trái tim Nha Nha, đập mặt hồ đóng băng ra một cái lỗ thủng to, một chút nước sâu kín hiện ra.
Kim Minh, hắn lại dùng giọng nói vô dụng, mê hoặc lòng người, nói như vậy, vẻ mặt như vậy, đều sẽ làm nàng ảo tưởng, ảo tưởng, nàng cũng được phép được thương yêu!
"Hoàng huynh, đệ đều có thể nhường tất cả nữ nhân trên thế gian này cho huynh, nhưng. . . . . . Nàng không được!" Không biết dũng khí từ đâu tới, Kim Huy đột nhiên kéo chặt cánh tay Liễu Nha, nhưng hành động mù quáng này, khơi dậy tức giận của nam tử, hắn đột nhiên biến chưởng thành quyền, nặng nề đánh vào trên ngực Kim Huy, phốc, một ngụm máu tươi đột nhiên phun ra.
Vết máu tán lạc trên bàn ngọc thạch, màu sắc tươi đẹp đau nhói ánh mắt Liễu Nha.
"Kim Huy!" Nàng đột nhiên đẩy Kim Minh ra, tiến lên cong người đỡ Kim Huy ở trước ngực: "Làm sao ngươi có thể làm như vậy với huynh đệ của mình? Hắn là đệ đệ ruột của ngươi! Đối với Kim Huy như vậy, đối với Kim Nhật. . . . . ."
"Thanh Thanh!" Kim Huy nhịn được phun ra máu tươi gọi nàng lại, nhưng đã chậm quá, cảm giác phản bội như bị đâm một đao mạnh mẽ vào trong lòng, hai mắt hắn bỗng nhiên trở nên đỏ như máu, hắn tiến lên, xách nữ tử không chút thương tiếc lên, gầm thét ở bên tai nàng quát: "Ngươi nghe đây, ngươi không thể nhắc đến Kim Nhật, không thể! Mặc Thanh Thanh, nếu như ngươi còn muốn sống, vậy cũng không nên. . . . . ."
"Nói Kim Nhật phải không?" Không biết dũng khí từ đâu tới, Liễu Nha lạnh lùng liếc mắt nhìn nam tử một cái, nàng ra sức tránh bàn tay nam tử, thân thể từ từ lui về phía sau.
"Chẳng lẽ ngươi chỉ có thể dùng quyền thế của ngươi tới dọa bằng hữu của ngươi, người thân của ngươi thôi sao? Kim Minh, ngươi làm ta quá thất vọng, ta vốn cho là, trái tim của ngươi là thiện lương, coi như ngươi làm nhiều chuyện tàn nhẫn, nhưng trong lòng của ngươi có lẽ còn là một Kim Minh thiện lương, nhưng ta lầm rồi, toàn bộ đều lầm rồi, là ngươi, khiến Kim Nhật thận trọng sống trong bóng tối, là ngươi khiến Kim Huy vợ mất nhà tan, ngươi đối với huynh đệ ruột thịt của mình còn như vậy, huống chi người khác? Ngươi. . . . . ." Liễu Nha đột nhiên thở dài nặng nề một hơi: "Ngươi đừng để cho ta hận ngươi, xin cho ta cất giữ một chút tốt đẹp đi!"
Liễu Nha nói xong, hơi sức toàn thân giống như bị rút cạn, từ từ tê liệt trên mặt đất.
Tức giận, khiếp sợ, ảo não, khốn khổ, tất cả cảm xúc phức tạp đều xông lên gương mặt của hắn, con mắt của hắn bốc cháy ngọn lửa màu đỏ sậm, trong đôi mắt kia đỏ sậm giống như máu tanh ngai ngái, sau đó, ánh mắt của hắn cũng bắt đầu cuồng loạn, "Hận ta? Hận ta! Trên thế giới này tất cả mọi người có thể hận ta, nhưng ngươi —— không thể!" Hắn bước nhanh đến phía trước kéo nữ tử vào trong ngực, đôi môi đỏ tươi mang theo tức giận thật sâu hôn lên.
"Bốp!" Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên ở trong không khí, Kim Huy phun ra một ngụm máu tươi nữa, hắn ta vuốt ngực, không dám tin nhìn tình cảnh xảy ra trước mặt, trên mặt Kim Minh hằn rõ năm dấu tay nói cho hắn ta biết, hắn ta không bị ảo giác.
Thanh Thanh nàng —— đánh Hoàng thượng!
Trên mặt vì đau rát đột nhiên giống như thuốc súng xông thẳng vào trong lòng Kim Minh, hai mắt nhìn nữ tử phun ta lửa giận, hắn cảm thấy, toàn bộ thế giới đều từ bỏ hắn. Trong lòng ẩn chứa phiền não thật lâu lại dâng lên, khóe miệng của hắn đột nhiên từ từ dính dấp nụ cười lạnh lẽo quỷ dị, nhiệt độ trong mắt lạnh lẽo thấu xương làm như hầm băng trong lòng đất, "Được, được lắm!"
Hắn bỗng dưng xoay người: "Nhốt Huy vương gia vào Thiên Lao, tội danh, tư thông Tần phi! Mang Mặc Thanh Thanh ra đánh trượng, ném vào bạo thất!"
"Dạ!" Hơn mười người thị vệ tiến lên trói chặt Kim Huy và Liễu Nha.
"Muốn gán tội người thì sợ gì không có lý do, Hoàng thượng, người thật quá đáng!" Kim Huy nhìn gò má nam tử hung ác, lạnh lùng mở miệng.
"Quá đáng? Khi ngươi bay người lên đón nàng, ngươi nên biết kết quả của ngươi bây giờ!" Nam tử lạnh lùng cười, ánh mắt khát máu.
Thân thể Liễu Nha cứng đờ, nhìn nam nhân trước mặt bị thù hận che mắt, cảm giác đau tính cuốn tới.
Liễu Nha bị kéo ra khỏi Ngưng Hương cư, khi trượng côn nặng nề quơ múa xuống, trong lòng bi thương khiến nàng từ từ nhắm mắt lại, sự đau đớn trên mông không phải đau nhất, đau nhất chính là lòng nàng.
Nàng đột nhiên cảm thấy hít thở không thông, không thể hít thở.
Vào lúc Liễu Nha bị mang đi , trong nháy mắt Kim Minh đột nhiên ôm chặt đỉnh đầu nặng nề dập đầu trên đất, loại đau không muốn sống đâm nhói khiến hắn không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
Mười ngón tay bấm thật sâu vào mái tóc vàng, mi mắt thật dài khẽ che hai mắt hắn, chỗ sâu trong hốc mắt rớt xuống bóng mờ sâu cạn không đồng nhất, sắc mặt nam tử tái nhợt, gân xanh trên mặt giống như cũng không chống đỡ nổi áp lực, giống như có thứ gì muốn phá kén ra.
Đau, đau làm lý trí của hắn mơ hồ, nam tử cuộn thân thể vào nhau, vua oai phong một cõi, toàn thân cao thấp bao phủ ở trong bất an và lạnh lẽo.
Hắn đột nhiên cảm thấy sinh mạng kì diệu, dường như hắn sắp biến mất khỏi thế giới này.
Loại cảm giác kỳ dị này tới hung ác lại khác thường.
Nha Nha. . . . . .
Thời khắc cuối cùng, trong đầu hắn đột nhiên nhảy ra cái tên này.
Nha Nha là ai? Nha Nha là ai? Hắn không biết, không biết, chỉ cảm thấy quen thuộc, không bỏ được.
Thanh Thanh. . . . . . Nha Nha. . . . . .
Kim Huy lạnh lùng nhìn mặt nam tử khổ sở, nụ cười âm trầm hiện ra trên mặt hắn ta.
Gần, gần, kết quả hắn muốn đang đến gần!