Editor: Vạn Hoa Phi Vũ
Beta-er:Nam Cung Nguyệt
Dù sao thì lần quay phim thử này cũng khá thuận lợi, lúc diễn với nam chính, nam chính phải ra vẻ lạnh lùng nhíu mày, Triệu Thần Thành phải làm mặt than. Thật ra thì, trừ hai năm vừa qua, tính tình của Triệu Thần Thành trở nên vui vẻ hơn một chút thì cô cũng đã từng là một kẻ mặt than có thâm niên, nên tất nhiên, cái này không làm khó được cô. Về phần đắm đuối đưa tình, càng đúng sở trường của Triệu Thần Thành, mắt to để làm gì, là để phóng điện. Đôi khi Triệu Thần Thành sơ ý để rò điện, lúc soi gương làm cho chính mình bị điện giật. Hai người cùng diễn, có lẽ vai nam chính bị điện giật rất nhiều rồi, giờ cũng tránh nhìn thẳng vào mắt Triệu Thần Thành.
Mà làm cho Triệu Thần Thành lo lắng là ở phần diễn cuối cùng, tinh túy máu chó nhất là ở chỗ, sẽ diễn cảnh buồn trong cơn mưa to dai dẳng. Thật sự Triệu Thần Thành không chắc chắn, nếu như trời mưa, cô có thể, chạy tới trước mặt nam chính để hy sinh anh dũng không.
Sau khi kết thúc lần quay phim thử, Triệu Thần Thành rất hài lòng với phản ứng của biên kịch, đạo diễn, ít nhất cũng không trưng cái bộ mặt nhăn nhó ra. Nhưng Triệu Thần Thành biết, trong lòng đạo diễn khinh thường cô không được đào tạo chính quy. Nhưng cô cũng hiểu, không phải ai ai cũng yêu nhân dân tệ, làm sao Triệu Thần Thành có thể khiến tất cả mọi người yêu thích được.
Nhưng cô cảm thấy, có lẽ Thẩm Mục nên xem kĩ một chút, nghe nói bộ phim này đầu tư mấy chục triệu. Triệu Thần Thành ăn hai suất cơm, ăn một suất đổ một suất, cũng không ăn hết chỗ này.
Tẩy trang xong, Triệu Thần Thành lên xe Tưởng Lạc Sanh, thấy người đàn ông đang xoa ấn đường(), dáng vẻ rất mệt mỏi. Cuối cùng cô cũng không nhịn được, liền hỏi: “Trong công ty xảy ra chuyện gì sao?”
ấn đường():điểm giữa hai đầu lông mày
“Đã nghe thấy cái gì rồi à?” Người đàn ông dựa vào thành ghế, cánh tay đặt trên vai cô.
“Nghe tin đồn, hình như có liên quan đến ông Mã.” Triệu Thần Thành gãi gãi đầu.
“Thì đã nói là tin đồn rồi.” Người đàn ông hôn lên tóc cô một cái, khép mắt hỏi: “Dạo này còn nôn không?”
“Ừm, không.” Triệu Thần Thành nói: “Vốn cũng không sao.”
“Triệu Thần Thành, trốn trong vỏ ốc không tốt đâu.”
Nhưng ốc sên mà không có vỏ thì rất dễ chết. Triệu Thần Thành quay mặt đi, bĩu môi.
Có lẽ do rất mệt, Tưởng Lạc Sanh cứ như vậy dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi. Đến khi về nhà cũng chưa tỉnh, Triệu Thần Thành suy nghĩ một chút, tốt nhất không nên gọi anh tỉnh dậy, vì vậy cùng tài xế đồng tâm hiệp lực, khiêng Tưởng Lạc Sanh lên lưng đi vào thang máy. Cửa thang máy khép lại, Triệu Thần Thành ném anh xuống đất, chống nạnh thở hồng hộc, thật sự là quá lâu không luyện tập, ngay cả bao cát cũng không vác nổi rồi.
“Em khiêng như vậy tốt hơn là nên gọi anh dậy.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến từ sau lưng.
Triệu Thần Thành quay đầu lại: “Anh tỉnh từ lúc nào thế?”
“Lúc em ngủ đã đè lên bụng anh, em thử đè lên phổi xem, dù em không tỉnh cũng phải tỉnh.” Tưởng Lạc Sanh nghiêng người ngồi dựa dưới đất, mặc dù Triệu Thần Thành bị dựa vào, nhưng cô vẫn cảm thấy chân mềm nhũn, chân chó ngồi chồm hỗm xuống, cọ vào người đàn ông bên cạnh cười làm lành.
Tưởng Lạc Sanh liếc mắt nhìn người phụ nữ chẳng có chút khí thế nào một cái, hài lòng gật đầu, xoa xoa đầu của cô. Triệu Thần Thành lệ rơi đầy mặt, cô xứng đáng bị như vậy, ai bảo cô bị bệnh thoái hoá xương.
Ăn cơm tối xong, bà Lưu liền đi nghe nhạc hội. Hai người cũng lên giường từ sớm. Triệu Thần Thành nghiêm túc cầm kịch bản xem, nhìn đoạn diễn cuối cùng thấy vẫn không tránh được ngoài khét trong sống. Cuối cùng, tầm mắt cô dừng lại ở đoạn diễn trong mưa, mãi không lật sang trang khác. Tưởng Lạc Sanh thấy cô ngẩn người, liền rút kịch bản từ trong tay cô ra, nhìn qua hai lần, cảm thấy sáng tỏ.
“Không diễn được?”
Triệu Thần Thành chần chừ, không trả lời.
“Em muốn diễn sao?”
“Đây là một cơ hội rất tốt.” Triệu Thần Thành dừng một chút, còn nói: “Em cũng muốn xem rốt cuộc mình có được không......”
Tưởng Lạc Sanh ôm lấy cô: “Anh đưa em đi gặp bác sĩ tâm lý nhé?”
“Cũng không phải chưa từng gặp.” Đầu Triệu Thần Thành tựa vào cổ của người đàn ông, co người lại. Huống chi, cô cũng không thích bác sĩ tâm lý, bọn họ khiến người ta cảm thấy rất lạnh lẽo, chính là loại người trên mặt dán “Tôi biết rất nhiều thứ.”
“Có muốn nghe một câu chuyện không?” Người đàn ông đột nhiên chuyển đề tài.
Triệu Thần Thành ngẩng mặt, chóp mũi cọ vào cái cằm đầy râu mới mọc của anh, bị đau “Ưm” một tiếng. Cô xoa mũi, cười nói: “Vậy em đi rửa lỗ tai đã, rửa xong sẽ quay lại nghe.”
“Nói nhiều.” Tưởng Lạc Sanh gõ đầu cô một cái, hỏi: “Muốn nghe chuyện gì?”
Rất ít khi Triệu Thần Thành lấy được quyền lựa chọn từ người đàn ông này, một chút hưng phấn dâng lên, lại hơi lo lắng, thử hỏi thăm dò: “Em nói anh chắc chắn sẽ trả lời sao?”
“Ừ.”
“Vậy nói xem, tại sao anh lại mặt than như vậy?”
Khóe mắt Tưởng Lạc Sanh giựt giựt, sau đó cúi đầu xuống một chút, cùng người phụ nữ đối mặt, gằn từng chữ nói:: “Em quên à, thất tình lục dục của anh rất nhiều.”
Triệu Thần Thành híp mắt, đánh móng vuốt của người đàn ông đang ôm eo cô đang dần sờ lên phía trên: “Đừng chuyển chủ đề, trả lời nghiêm túc đi.”
Tưởng Lạc Sanh lắc lắc tay, người phụ nữ này ra tay vẫn không biết nặng nhẹ, nhưng anh vẫn bỏ qua, hỏi ngược lại: “Triệu Thần Thành, lúc sáu bảy tuổi thì em làm cái gì?”
“Hả? Không nhớ rõ, vừa mới lên tiểu học mà. Có lẽ vẫn còn đang gặm kẹo đường cái gì đó thôi.” Cô chỉ nhớ, khi đó kẻ dở hơi số vẫn còn cố buôn bán, nhưng lại cùng kẻ dở hơi số đi khắp nơi trên thế giới. Trong nhà trừ dì giúp việc, cũng chẳng có người lớn nào khác, tuổi thơ của cô giống như chỉ có một mình.
“Phần lớn trẻ con, ở tuổi này vẫn đang chơi bắn ná, kéo bè kết cánh giành đồ chơi của nhau, đánh nhau gì đó......”
“Không đúng, bây giờ trẻ con tuổi này chẳng chơi những trò này, chúng rất khổ, để được học trong trường tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học tốt nhất, học để thi Olympic toán học, đàn dương cầm...... Muốn chơi cũng là chơi máy vi tính nha, PSP nha...... sau đó bắt đầu tán gái...... Trẻ con bây giờ......”
Một cái đập đầy bạo lực rơi xuống đầu Triệu Thần Thành: “Em còn muốn nghe kể chuyện không?.”
Triệu Thần Thành che trán, ngoan ngoãn im lặng. Lúc này người đàn ông mới tiếp tục mở miệng:
“Khi đó, anh bị cha mang đến công ty. Ông dẫn anh đến phòng làm việc, cho anh xem khung cảnh ngoài cửa sổ sát đất ở trên cao, nói với anh, Tưởng Lạc Sanh, đây chính là những thứ mà sau này con phải phấn đấu để sở hữu, con phải trở thành người nắm trong tay quyền hành, trở thành chúa tể.”
“Thật ra thì khi đó, căn bản không biết cái gì gọi nắm trong tay, cái gì gọi là chúa tể. Chỉ biết là nếu kém hơn người khác, khi trở về sẽ bị mắng một trận, cho dù làm tốt nhất, cũng là chuyện nên làm. Lúc ngã xuống, sẽ không có ai đến đỡ, chỉ có thể tự mình đứng lên. Dần dần, cũng trở nên lạnh nhạt. Hiểu rằng mãi mãi không thể nhận được lời khen ngợi.”
Bọn họ mặt đối mặt, rất gần nhau, Triệu Thần Thành có thể thấy được cảm xúc dưới vẻ ngoài bình tĩnh của người đàn ông này khi nói. Cô ghé đầu, nhẹ nhàng đặt trên môi anh một nụ hôn, sau đó cười: “Thì ra là một đứa trẻ thiếu thốn tình thương sẽ biến thành mặt than.”
Tưởng Lạc Sanh nhìn cô chằm chằm, bật cười một tiếng: “Vậy đứa trẻ như thế nào mà lớn lên lại không biết trời đất như em?”
“Trong viên đá vỡ ra đứa trẻ.” Triệu Thần Thành vô liêm sỉ trả lời, vui vẻ lầm bầm.
Người đàn ông đưa tay vuốt tóc cô, ánh mắt cô cười cong cong như vầng trăng khuyết, giống như không có tâm sự gì. Anh chợt nhớ tới một câu, anh nguyện ở chiến trường mười năm, để đổi lấy ba năm hồn nhiên, không âu lo của em.
“Thật ra thì, như anh cũng rất tốt.” Triệu Thần Thành không cợt nhả nữa, nghiêm túc nói.
“Không phải rất tốt, là perfect.”
Bộ mặt ngiêm trang tự luyến của người đàn ông khiến Triệu Thần Thành ôm bụng cười: “Làm sao anh lại đắc ý như vậy, cũng là cha anh dạy anh sao?”
Tưởng Lạc Sanh nhíu mày: “Thế nào, không thích?” Lúc nói, tay đã nắm eo Triệu Thần Thành.
“Không thích.” Triệu Thần Thành le lưỡi một cái, đẩy tay người đàn ông ra định chạy trốn, bị người đàn ông bắt được kéo vào trong lòng, cù lét eo cô.
Triệu Thần Thành vừa tránh vừa kêu: “Không thích! Không thích!” Còn cười nhạo, cực kì láo xược.
“Cho rằng anh không trị được em sao?” Tưởng Lạc Sanh giận quá hóa cười, tăng lực tay, khiến cô không trốn được, cù Triệu Thần Thành cười đến lạc giọng.
“Xin tha đi.” Người đàn ông ra lệnh.
“Đừng cù nữa...... Được được được...... Tha cho em...... Tưởng tổng, tha mạng, tha mạng.”
Triệu Thần Thành cười đùa, cuối cùng vẫn nộp vũ khí đầu hàng, bị người đàn ông đè xuống giường, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Triệu Thần Thành vẫn còn thở hổn hển, chạm vào ánh mắt rực sáng như ánh sao của người đàn ông.
“Gọi tên anh.” Người đàn ông cúi đầu, hôn lên trán cô, giọng nói vẫn chân thật đáng tin như cũ.
“Tưởng Lạc Sanh.” Cô không còn sức đùa với anh nữa, ngoan ngoãn kêu.
“Đừng gọi họ.”
Môi của anh lướt qua mí mắt cô, hơi thở ấm nóng phả ra. Ý thức Triệu Thần Thành cũng dần dần mơ hồ: “...... Lạc Sanh......”
Rốt cuộc, môi của anh cũng tìm được cô, chạm vào từng cái một, sau đó liếm láp. Giọng anh trầm thấp nói với cô: “Triệu Thần Thành, anh thích em, rất thích.”
Triệu Thần Thành ôm cổ anh, chớp chớp mắt: “Em cũng rất thích mình.” Nhưng nói xong, cô nâng người lên, nghiêm túc đáp lại, dốc sức đáp trả cái thích của người đàn ông.
Lăn qua lăn lại như vậy, đã hơn nửa buổi tối, sau nửa đêm, lúc Triệu Thần Thành nằm lỳ trên giường phơi người, cô mơ mơ màng màng nghĩ:
Tưởng tổng, không phải lúc ban ngày anh nói, anh rất mệt mỏi...... Mệt mỏi...... Sao...... Này......