Chào Chàng Quỷ Đẹp Trai Bên Cạnh

chương 31: lại mặt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: SCR

“Không được chửi thề.”

Ai ngờ, Dung Phỉ vừa chửi thầm hai chữ đó trong đầu, Thẩm Khiêm đã mút mạnh gáy cô, lên tiếng.

“Tối qua lúc tôi chửi mắng tổ tông mười tám đời nhà anh sao không thấy anh nói ra mấy lời chính nghĩa như thế?” Cả người Dung Phỉ như nhũn ra, chỉ biết đáp lại bằng cái liếc mắt đầy xem thường.

Thẩm Khiêm ngẩng đầu, bĩnh tĩnh nhìn Dung Phỉ trong chốc lát, sau đó nhíu mày, gật đầu như thật: “Phải trừng phạt cái miệng này thế nào đây, ngang bướng như thế, xem ra hình phạt vẫn chưa đủ nặng.”

Dung Phỉ còn chưa kịp sửng sốt đã bị Thẩm Khiêm ôm tới trên bàn thờ.

Trong đầu Dung Phỉ vang lên hồi chuông cảnh báo, vội giơ chân muốn đạp vào bụng Thẩm Khiêm.

Không ngờ, cái chân lại xuyên thẳng qua bụng anh ta.

Dung Phỉ ngơ ngác nhìn cái chân xuyên thẳng qua người Thẩm Khiêm như xiêng que, nuốt ‘ực’ một cái. Cảnh tượng này hơi bị hãi hùng rồi.

“Anh, anh mau thả tôi xuống.” Dung Phỉ luống cuống, gấp gáp rút chân về: “Tôi, tôi không phải đồ cúng.”

“Đương nhiên em không phải đồ cúng rồi, em là vợ anh.” Đôi mắt vốn mang ý cười của Thẩm Khiêm bỗng lạnh đi vì phản ứng của Dung Phỉ: “Em có hiểu thật hay không vậy? Rốt cuộc em sợ anh cái gì? Từ trước tới giờ anh chưa từng làm hại em.”

Dung Phỉ lắc đầu, không dám nhìn phần bụng của Thẩm Khiêm.

Ánh mắt cố chấp mà say mê của Thẩm Khiêm nhìn chằm chằm hai môi đang run rẩy của Dung Phỉ, cúi người đè lên như đang trút giận, điên cuồng mút mát, không cho cô chút cơ hội nào để từ chối.

Nhưng cuối cùng anh vẫn không nỡ để Dung Phỉ khó chịu, dời chiến trường tới trên giường. Anh dứt khoát lấy chăn trùm lại để khỏi thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô.

Mọi thứ bỗng dưng tối sầm lại, Dung Phỉ còn chưa kịp giãy dụa, luồng khí lạnh đã chui tọt vào miệng cô, quấy phá lung tung, như đang phát tiết cơn giận nào đó. Hai bên má cô tê cứng lại vì lạnh.

“Thẩm Khiêm…” Dung Phỉ cố giãy chăn ra, nức nở: “Anh giận hả?”

“Đúng” Trong bóng đêm, giọng của Thẩm Khiêm trầm thấp, lạnh như băng, lại ẩn chứa chút đau thương: “Tiểu Phỉ, em không nên sợ anh, sao em lại sợ anh cơ chứ?”

“Tôi…” Dung Phỉ thật không biết làm sao để hình dung tâm trạng của mình lúc này, đúng là trước giờ Thẩm Khiêm chưa từng hại mình, nhưng người sợ quỷ vốn là chuyện thường tình, không phải người ta hay nói người-quỷ khác đường hay sao.

“Em là vợ anh!” Cặp mắt của Thẩm Khiêm chứa đầy cố chấp điên cuồng: “Em là vợ anh!” Tiếp đó, anh hung tợn cắn lấy đôi môi đang run rẩy của cô.

Chăn nhô lên một khối to, như một con hổ đang cuộn người.

Dưới chăn, chốc chốc có cái chân thò ra, sau đó lại nhanh chóng bị cái chân to trắng bệch kéo trở vào; chốc chốc lại có cái tay nhỏ vươn ra mò mẫm khắp nơi, rồi lại nhanh chóng bị một bàn tay to nắm lấy, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Ngoài phòng, sương giăng khắp chốn, trong phòng, tiếng rên rỉ vương vấn không ngừng, chăn hồng nhấp nhô uốn lượn, che đậy cảnh xuân ngập tràn…

Ba ngày nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, Dung Phỉ vốn tưởng sẽ rất khó vượt qua, không ngờ do vô tình chọc giận Thẩm Khiêm, bị anh ta dày vò vô cùng tàn nhẫn, cứ thế mơ mơ màng màng mà trải qua ba ngày trên giường, tỉnh thì ăn, ăn mệt lại ngủ. Sau ba ngày, không chỉ ấn đường biến thành màu đen mà cả mắt cũng thâm như gấu trúc, mặt mày tái mét.

Hành vi của Thẩm Khiêm như đang cố chấp chứng minh điều gì đó, có điều, riêng câu ’em là vợ anh!’ thì ba ngày này cô đã nghe nhiều đến mức tai sắp đóng kén luôn rồi.

Cũng từ đó, Dung Phỉ bắt đầu ý thức được cái tính nắng mưa thất thường của quỷ hồn, thích thì chơi trò mất tích, không thích thì làm đủ trò chọc ghẹo cô, khổ đến mức kêu trời không thấu kêu đất không nghe!

Ngày lại mặt, Dung Phỉ hiếm khi dậy sớm, trời vừa tờ mờ sáng cô đã ôm bài vị của Thẩm Khiêm về nhà họ Dung.

Lúc cô về đến nhà, cửa hàng cũng vừa mở cửa, Dung Phỉ ôm bài vị về phòng, thả đại lên giường rồi ra phụ ba mẹ dọn hàng. Nhưng cô lại không có chút tinh thần nào, mới chuyển được mấy cái bàn tròn và ghế dựa, cô đã mệt muốn đứt hơi, còn ngáp đến chảy cả nước mắt.

Dung Nguyệt đứng cạnh thấy không ổn: “Chị, trông chị buồn ngủ quá, đừng cố nữa, về phòng ngủ một lát đi.”

“Không sao.” Dung Phỉ nói xong lại ngáp một cái, xoay người định dời cái bàn thì bị mẹ Dung kéo lại.

“Còn nói là không sao, sắc mặt của con khó coi lắm, mắt đen xì xì, chắc chắn là mấy ngày nay ngủ không ngon rồi, đừng ở đây vướng tay vướng chân nữa, mau về phòng ngủ đi.” Mẹ Dung không cho cô cơ hội từ chối, nói xong liền khiêng bàn đi mất.

Không còn cách nào khác, Dung Phỉ đành quay về phòng.

Đến cửa thì đụng phải ba Dung đang đi rót nước.

“Ba, để con làm cho.” Dung Phỉ nhanh tay nhận lấy ấm nước, vừa rót vừa nhìn sắc mặt ba Dung: “Ba, có những chuyện ba đừng nghĩ nhiều, cố gắng nghỉ ngơi cho mau khỏe, mẹ với Tiểu Nguyệt chèo chống cửa hàng cũng không dễ dàng.”

“Sao có thể không nghĩ nhiều? Con là gái chưa gả chồng, gặp phải chuyện này, tương lai phải làm sao đây, còn nhà nào chịu cưới con nữa?” Ba Dung thở dài, ngồi xuống sô pha: “Mẹ con hồ đồ, tin theo mấy lời không đâu của thím Thường. Ba đã nói mẹ con đừng có mê tín dị đoan mà mẹ con cứ không nghe. Cả con với Tiểu Nguyệt cũng thế, hùa theo mẹ con làm xằng làm bậy, nhìn sắc mặt của con kìa, bị dày vò thành ra cái gì rồi!”

Dung Phỉ đặt ấm nước xuống, đưa ly nước cho ba Dung, mắt đỏ lên, hít mũi: “Ba, tự nhiên muốn ôm ba ghê.”

“Cút, đừng có giở trò trước mặt ông đây.” Ba Dung tức giận trừng mắt nhìn Dung Phỉ: “Mau về phòng nghỉ ngơi đi, đừng có đứng đực ở đây nữa.”

“Dạ” Dung Phỉ gật đầu: “Con về phòng đây.”

Tuy phải trải qua ba ngày đầy uất ức, nhưng về đến nhà, Dung Phỉ cảm thấy rất ấm cúng. Cô cảm động hít mũi, vừa đóng cửa phòng đã thấy Thẩm Khiêm đang xoa đầu, xụ mặt nhìn mình.

Hành động xuất quỷ nhập thần của anh khiến Dung Phỉ giật nảy mình.

“Đây là nhà tôi, anh bớt bớt một chút đi.” Sợ con sói háo sắc không biết thỏa mãn này sẽ nhào lên, Dung Phỉ vội nhắc nhở: “Buồn ngủ quá, anh cứ tự nhiên, tôi đi ngủ một lát.” Cô nói xong liền nằm lên giường, chả thèm cởi giầy đã nhắm mắt.

Thẩm Khiêm buông cái tay đang xoa gáy xuống, bình tĩnh nhìn bộ dạng say ngủ đầy mỏi mệt của Dung Phỉ, vừa đau lòng lại vừa oán giận: “Đến ông xã cũng ném, em nên bị đánh mông.” Ngoài miệng thì nói thế, nhưng vẫn săn sóc cởi giày cho cô, đặt cô nằm ngay ngắn trên giường, đắp kín chăn: “Tiểu Phỉ…” Bàn tay thon dài lạnh lẽo vuốt ve hai má Dung Phỉ, đôi mắt đắm chìm trong nỗi đau thương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio